Đầu đau như búa bổ, hình ảnh kỳ quái không ngừng xoay quanh trong đầu, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, cuối cùng hội tụ lại, lại trở nên vỡ vụn.
"Hu hu hu Dao Dao..."
Có một lực rất nhỏ lại cố chấp đang lắc thân thể của cô, bập bẹ mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng truyền vào trong tai.
Lúc thì gọi mẹ, lúc lại gọi Dao Dao.
Về sau thì là âm thanh ồn ào náo loạn lung tung phèo.
"Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, ai bảo con bé chết tiệt này suốt ngày chạy lung tung! Chúng tôi có lòng tốt mới đưa người về! Cha mày trở về đừng nói lung tung!"
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, chuyện này vốn không liên quan đến chúng ta mà!"
"Lại nói, Tưởng Hán đã bao lâu rồi không trở lại, nói không chừng đã chết ở bên ngoài rồi, có gì phải hốt hoảng, sau này ai còn quan tâm hai mẹ con bọn họ!"
Một giọng nói trầm thấp khác lại vang lên.
Hồ Dao cảm thấy quen thuộc, cô cố sức hí mắt, nhưng chỉ thấy mái hiên xa lạ, sau đó cơn đau âm ỉ sau đầu lại ập đến, cô lại hôn mê bất tỉnh.
Bánh báo ghé vào bên giường vốn thấy Hồ Dao sắp tỉnh, đứa nhỏ sụt sịt sáp lại gần định gọi cô, nhưng giây tiếp theo cô lại nhắm nghiền mắt lại, không còn phản ứng nữa.
Con ngươi chan chứa nước mắt của thằng bé sững sờ, sau đó hốt hoảng lại sốt sắng bật khóc, ôm khuôn mặt Hồ Dao nước mũi nước mắt: "Hu hu hu mẹ ơi!"
"Người xấu! Các người chờ đó, tôi sẽ méc cha tôi!" Tưởng Tiểu Triêu ba tuổi xụ mặt, hung tợn trừng mắt nhìn mấy người Hồ Quế Phân.
Hồ Quế Phân không hiểu sao chột dạ đuối lý, vẫn có chút sợ hãi, mắng vài câu rồi rời đi.
"Có liên quan gì tới chúng ta chứ! Thằng nhãi con mày đừng có nói hươu nói vượn!"
"Nếu đã có lòng tốt mà lại bị xem như lòng lang dạ thú, vậy mày cứ đơn độc trông coi mẹ mày đi! Tao xem nó có thể chịu đựng được đến khi cha mày trở về hay không!"
...
Không biết qua bao lâu, Hồ Dao lại tỉnh lại.
Vết thương sau đầu cô đã được băng bó kỹ, trong lúc mê man cô lại nghe thấy một số lời nói nhỏ, rất là lạ lẫm.
Mở mắt ra, cô bình tĩnh nhìn mái hiên xa lạ phía trên, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
"Dao Dao, mẹ tỉnh rồi ~ "
Bên cạnh có một vật nhỏ gì đó sáp lại, giọng nói bập bẹ mang theo vui sướиɠ.
Hồ Dao có chút không rõ tình huống, chậm chạp ôm lấy cái đầu bị đau ngồi dậy, yên lặng nhìn thằng bé vài giây.
Đứa trẻ mới ba tuổi rất đáng yêu, căng thẳng nhìn cô, đôi mắt vừa trong suốt lại sáng tỏ.
Hồ Dao cảm thấy có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng cô không bắt được, ngược lại thần kinh hơi đau nhói khiến cô nhíu mày.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Cảm thấy thế nào, có phải rất đau không? Lần này chịu khổ rồi."
Lâm Chiêu Đệ tiễn bác sĩ của trạm y tế rời đi, sải bước đi tới, đến trước mặt Hồ Dao, thở dài ưu sầu nhìn cô.
Thấy cô sững sờ, cũng vẫn phối hợp nói rất nhiều lời: "Trước khi đi anh Hán bảo chúng tôi chăm sóc hai người một chút, cũng may cô gặp chuyện Tiểu Triêu liền tới tìm tôi. Hồ Dao, sau này cô không thể chạy lung tung được đâu. Anh Hán không ở đây, Tiểu Triêu lại còn nhỏ như vậy, cô còn khiến nó lo lắng đến phát điên. Tiểu Triêu là con trai của cô, cô nên học cách chăm sóc nó mới đúng."
"Nếu anh Hán trở về biết sẽ càm ràm đó, cô phải nghe lời một chút."
Lâm Chiêu Đệ nói rất nhiều lời.
Hồ Dao ngước mắt nhìn cô ấy, nhưng vẫn không phản ứng, sững sờ: "Tôi... con trai?"
Cô nhìn Lâm Chiêu Đệ, lại nhìn đứa bé nằm sấp bên giường căng thẳng nhìn cô.
Ánh mắt sáng tỏ của Lâm Chiêu Đệ và ánh mắt nghi hoặc của cô chạm nhau, sững sờ.