Tưởng Tiểu Triêu nói chuyện với cô một lúc, thấy sắc mặt của cô đã đỡ hơn chút, cũng vẫn là Hồ Dao, người đối xử rất dịu dàng với nó, nó bèn không lo lắng nữa, tung tăng đến nhà bếp bưng bữa tối để dành cho cô cho cô ăn.
“Cha nướng khoai tây, nướng trứng gà, còn có thịt này nữa…”
Bát đựng đồ ăn rất to, Tưởng Tiểu Triêu nửa bưng nửa ôm.
“Trứng gà và thịt ở đâu ra vậy?” Hồ Dao thật sự đói bụng, cũng không ngùng ngoằng, nhận lấy bát ăn.
“Cha mua đó, trứng gà của con cũng cho Dao Dao ăn.” Tưởng Tiểu Triêu rất nghiêm túc bóc vỏ trứng cho cô.
“Bác bác sĩ nói Dao Dao phải ăn ngon mới có thể khỏe lại.”
Nó dịu dàng nói chuyện với Hồ Dao, nói là bóc trứng cho Hồ Dao, nhưng trứng quá thơm, nó bóc xong liền vô thức há miệng cắn một miếng, cắn xong mới phản ứng lại.
Cắn thì cắn rồi, nhưng vẫn chưa nuốt, nó chớp mắt, phun ra rồi đắp miếng trứng đó về lại chỗ cũ, dùng tay nhỏ che lại đưa sang: “Dao Dao, cho mẹ.”
“…”
Hồ Dao chứng kiến hết tất thảy có hơi buồn cười á khẩu.
“Triêu Triêu ăn đi, ở đây còn một quả.”
Nói ra đồ ăn ở nhà họ Tưởng rất ngon, Tưởng Hán thường xuyên mang thịt về nhà, trứng gà gì đó cũng thường có.
Hai ngày trước, Hồ Dao đã biết Tưởng Tiểu Triêu cực kỳ thích ăn trứng gà, bất luận là chế biến như thế nào, nó đều thích. Nhưng cho dù nó rất thích, cũng sẽ không ăn riêng một mình giống như những đứa trẻ khác, nó sẽ chia cho cô.
Tưởng Tiểu Triêu thật sự rất tốt.
Hồ Dao nhìn nó ngoan ngoãn đáng yêu, ánh mắt lại dịu dàng.
Thực ra Hồ Dao không biết, Tưởng Tiểu Triêu cũng chỉ hào phóng với một mình cô, vừa nãy lúc ăn tối, nó bởi vì để dành trứng của mình cho cô mà cướp trứng của Tưởng Hán, Tưởng Hán như thường lệ lại giáo huấn nó một trận.
Ăn xong, Hồ Dao rửa sạch bát, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, nghĩ một chút lại hỏi Tưởng Tiểu Triêu.
“Triêu Triêu, cha con đi đâu rồi?” Khi nào sẽ về?
“Cha bị chú Lưu Kiệt gọi đi rồi, nói cái gì mà đất ruộng.” Tưởng Tiểu Triêu ôm lấy cái gối nhỏ thuộc về mình trên giường đi.
Hồ Dao bỗng nhiên hoảng hốt: “Triêu Triêu, hôm nay, con…con không ngủ cùng với mẹ sao?”
“Cha không thích ngủ với con!” Tưởng Tiểu Triêu hậm hực phồng má.
Tưởng Hán vừa quay về, nó rất tự giác quay về phòng mình ngủ một mình.
“Vậy, mẹ đến phòng con ngủ cùng con được không?” Hồ Dao nhìn chằm chằm nó hỏi, để cô ở riêng với Tưởng Hán, chỉ nghĩ thôi, lông tơ toàn thân của cô đều dựng đứng lên hết.
“Được ạ!” Tưởng Tiểu Triêu gật đầu, không biết cô nghĩ gì, không có dị nghị, còn rất vui vẻ.
Nó vừa gật đầu đồng ý, Hồ Dao vội vã đi theo nó sang đó.
Để cửa cho Tưởng Hán, người không biết khi nào mới về, hai mẹ con nói chuyện một lúc, rất nhanh ngủ thϊếp đi.
Tưởng Hán gần rạng sáng mới quay về nhà, trong sân tối om, nhà chính thắp một ngọn nến, ánh lửa vàng sáng rộng một phạm vi nhỏ, chiếu sáng đường vào nhà, mang theo cảm giác ấm áp khó nói thành lời.
Nến đã sắp cháy hết, Tưởng Hán sải bước đi vào, sau đó cạy bỏ chất nến chảy xuống đông lại xung quanh, chân mày hơi nhướng lên.
Không tồi, đã biết thắp nến để cửa cho anh rồi.
Tâm trạng vốn buồn bực bỗng dưng bình tĩnh hơn mấy phần, cầm cây nến lúc sáng lúc tối sắp tắt đó, anh sải bước đi về phòng.
Đợi khi nhìn thấy trên giường trống trơn, còn thiếu đi một cái gối, Tưởng Hán ha một tiếng, lại không vui.
Chút tâm tư giống như chim cút đó của cô, anh nhìn thấu ngay tức khắc, sợ anh sợ thành như thế, đầu óc khỏi rồi còn dám ở cùng với anh?
Xem ra cô cũng không yếu ớt như anh nghĩ, bị thương ngất đi, tỉnh lại không phải cũng chạy nhảy lung tung như thường sao?
Bỗng dưng dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi khi cô nhìn anh lướt qua trong đầu.
Tưởng Hán híp mắt, hình như chỗ nào đó lại cảm thấy không vui rồi.