“Em làm vỡ rồi?” Tưởng Hán một câu vạch trần.
“Xin lỗi.” Hồ Dao thành thật nhận sai, không dám nhìn nét mặt của anh.
“Vỡ rồi thì thôi mà.” Tưởng Tiểu Triêu dửng dưng, nó không biết đồ gia quyền cái gì cả, nhưng nó biết trong hộc tủ của cha nó cũng không chỉ có một cái ly như vậy.
“Sao, con muốn chịu tội thay mẹ con?” Tưởng Hán lườm nó.
“Đừng đánh nó!” Hồ Dao vội vàng ôm Tưởng Tiểu Triều sang, còn đổi vị trí bảo vệ nó ở phía sau.
Đầu ngón tay cô vươn tới quẹt qua cánh tay của anh, để lại xúc cảm nhẹ tênh, tan đi trong thoáng chốc.
Nhìn lại lần nữa chính là ánh mắt cảnh giác của cô.
Trông như thể anh thật sự sẽ đánh chết con trai cưng của cô vậy.
Không tồi, đầu óc tỉnh táo rồi còn biết bảo vệ Tưởng Phục Triêu, trước đây lần nào cũng là gặm bánh ở một bên nhìn.
“Anh không đánh nó, đánh em, tới đây.” Tưởng Hán ra hiệu bảo cô tới gần hơn.
Cơ thể Hồ Dao cứng đờ.
Tưởng Hán tựa như mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay cô kéo tới gần.
Cô nhẹ bẫng không có chút trọng lượng gì, kéo nhẹ một cái, cả người liền va vào trong lòng anh.
Cơ bắp trên người anh rắn rỏi cứng chắc, Hồ Dao đập vào người anh, không đến nỗi là đập vào đau, nhưng bất cẩn đυ.ng trúng vết thương của cô.
Cơn đau nhói trong tích tắc từ chỗ vết thương lan ra, trước mắt Hồ Dao tối sầm lại, cô chỉ cảm thấy mí mắt có hơi nặng, ngay sau đó cơ thể nhũn xuống.
Tưởng Hán khựng lại, ôm lấy eo cô, rũ mắt nhìn cô nằm trong lòng mình, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt anh có vài phần khó tin.
Yếu ớt như vậy? Là sợ ngất hay là đυ.ng vào một cái nhẹ mà ngất?
Anh hoàn toàn không hề hấn gì, cô giống như cục bông.
“Mẹ!” Tưởng Tiểu Triêu cả kinh, ném luôn cả bánh xốp còn thừa lại một chút trong tay, bẹt môi nhào tới, nhìn Tưởng Hán một cách lên án, mắt cũng nhanh chóng ứa nước.
“Cha đáng ghét! Đợi lát nữa mẹ lại ngốc đi, biến thành Dao Dao.” Đầu óc nó nhảy số rất nhanh.
Nhìn băng gạc băng trên trán cô thấm ra vết máu nhàn nhạt, Tưởng Hán nhíu mày, khom eo nâng Hồ Dao cả người xụi lơ lên, nhấc chân hất thằng bé ra: “Tránh sang một bên.”
Vết thương của Hồ Dao không nông, Tưởng Hán mở băng gạc ra, nhìn vết rạch đẫm máu đó, chân mày vốn đang nhíu lại bất giác nhíu chặt hơn mấy phần.
Anh lưu loát thay thuốc mới cho cô, Tưởng Tiểu Triêu nằm bò bên cạnh nhăn mặt lải nhải giống như một bà già, cầm chặt tay của Hồ Dao, như thể sợ cô cứ như thế mà đi mất.
Lắm lời vô cùng.
Khiến Tưởng Hán nghe tới thiếu kiên nhẫn hất tay nó ra, bảo nó đi gọi bác sĩ ở trạm y tế tới xem thử cho Hồ Dao.
Tưởng Tiểu Triêu lập tức ngậm miệng chạy đi.
…
Buổi tối Hồ Dao tỉnh lại, mở mắt liền bắt gặp Tưởng Tiểu Triêu sán tới trước mặt cô nhìn cô chằm chằm.
“Dao Dao, mẹ tỉnh rồi!” Mắt Tưởng Tiểu Triêu sáng lên.
Nó sáp tới gần quá, cái mặt núng nính gần như đều dán lên mặt cô.
Hồ Dao không làm lơ sự lo lắng căng thẳng trong mắt thằng bé, cô cười với nó, chậm chạp ôm lấy nó.
Bình tĩnh lại, cô buông nó ra ngồi dậy, vô thức nhìn ngó xung quanh.
Phát hiện trong phòng không có bóng dáng của Tưởng Hán, thầm thở phào một hơi.
“Dao Dao, mẹ đói không?” Tưởng Tiểu Triêu rất chu đáo hỏi.
Hồ Dao chưa ăn cơm tối, lại ngất tới bây giờ, nó không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới cô liền thật sự cảm thấy có hơi đói.
“Triêu Triêu ăn cơm chưa?” Hồ Dao nắm tay nhỏ của nó: “Cha…cha con đâu?”
“Cha ra ngoài rồi, Dao Dao mẹ muốn gọi cha sao?” Tưởng Tiểu Triêu bày tỏ có thể giúp cô gọi Tưởng Hán quay về.
“Không, không cần.” Hồ Dao vội vàng lắc đầu.
Lắc nhẹ một cái như vậy lại cảm thấy đầu có hơi choáng.
Cô dừng lại, không tiếp tục hỏi chuyện Tưởng Hán nữa.