Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 26:

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được, đợi vết thương của cô ấy khỏi rồi sẽ tính sổ.” Anh tùy tiện qua loa một câu với Lâm Chiêu Đệ, khóe mắt vẫn liếc nhìn Hồ Dao.

Quả nhiên cô cứng đờ giống như khúc gỗ.

“Tưởng Phục Triêu, lăn tới dọn dẹp đống này! Rửa sạch ly của cha con!”

Tưởng Hán ném lại một câu trước khi sải bước vào trong nhà.

Tưởng Tiểu Triêu bĩu môi, lại kinh ngạc cảm thấy lần này Tưởng Hán rất dễ dãi, chỉ đánh mông nó hai cái mà thôi.

“Dao Dao.” Nó nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cứng đờ của Hồ Dao, bảo cô buông nó ra, nó còn chưa phát giác sự bất thường của Hồ Dao.

Hồ Dao mím môi, cùng nó dọn dẹp mớ bừa bộn trong sân.

Tưởng Tiểu Triêu không rửa sạch được ly của Tưởng Hán, Hồ Dao cầm lấy rửa thay nó.

Bỗng nhiên tiếng nói dọa người của Tưởng Hán ở trong nhà lại vang lên, anh đang gọi Tưởng Tiểu Triêu.

Tiếng gọi hùng hậu bất chợt dọa Hồ Dao giật mình, không cầm chắc cái ly trong tay, rơi xuống đất vỡ.

Hồ Dao run tay nhặt mảnh vỡ lên, lại muốn khóc.

“Lề mà lề mề đứng ở đó làm gì, tới đây!”

Cô rửa xong ly, ngập ngừng bất động đứng ở cửa, Tưởng Hán liếc nhìn một cái, nhíu mày.

Anh vừa nhíu mày, Hồ Dao liền không thể nói ra chuyện đã làm vỡ ly của anh.

“Dao Dao, cha lại mua bánh cho chúng ta ăn rồi! Mẹ tới ngồi đây!”

Thái độ của Tưởng Tiểu Triêu đối với Tưởng Hán cũng sáng nắng chiều mưa. Lúc này có bánh xốp ăn, lại cha cha con con với Tưởng Hán. Nó một tay cầm bánh xốp gặm, một tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, vui vẻ gọi Hồ Dao.

“Trong đầu con ngoài bánh ra còn có gì, Tưởng Phục Triêu, xem cục u của con kìa? Lại không vừa mắt ai rồi?” Tưởng Hán tùy ý hỏi, lại xem xét cục u lộ rõ trên trán nó.

“Lần này báo tên của cha con mà cũng có người dám động vào con? Ai?”

Lúc này, anh uể oải ngồi bên cạnh Tưởng Tiểu Triêu, ung dung lại hứng thú hỏi, nhưng mắt lại hơi híp lại, đọng lại sự không vui và tàn bạo.

Hồ Dao lặng lẽ đi tới, không nói tiếng nào.

Tưởng Tiểu Triêu cảm nhận được sự căng thẳng của cô, chớp đôi mắt long lanh, không nói là do Hồ Dao bất cẩn đυ.ng ngã, nhẹ nhàng sờ lấy cục u trên trán mình.

“Không có ạ, con tự ngã đấy.”

“Ha, đồ ngốc.” Sự sắc bén trong mắt Tưởng Hán tan đi.

Tưởng Tiểu Triêu phồng má, hừ một tiếng phản bác, rất có lý lẽ: “Người đều có lúc bất cẩn mà, cha có thể cũng sẽ bất cẩn vấp ngã, ngã rất thảm.”

Lời này không khác gì nguyền rủa, Tưởng Hán không thích nghe, kéo mặt nó tới gần: “Tưởng Phục Triêu, không biết ăn nói thì ngậm miệng lại, không ai trách con.”

“Được thôi.”

Bây giờ có bánh ăn, Tưởng Tiểu Triêu cực kỳ dễ nói chuyện.

Hồ Dao nhìn hai cha con thân thiết, bỗng dưng cảm thấy cảnh tượng này có hơi ấm áp, có sự điều hòa của Tưởng Tiểu Triêu, ngũ quan mang sẵn vẻ hung hãn ngoan độc của Tưởng Hán cũng nhu hòa đi nhiều.

“Em…” Cô muốn nhân lúc này nói với anh chuyện cái ly.

Vừa nói một chữ, anh nhìn sang cô, ánh mắt sâu thẳm âm u, khí tức dồn ép không tên truyền tới.

Hồ Dao không nói tiếp được, cánh môi xinh đẹp mím lại.

“Cái, cái ly đó của anh rất quan trọng sao?” Cô vẫn thấp thỏm nhẹ giọng hỏi.

“Không đáng tiền.”

Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh bình thường như vậy, nói thật, Tưởng Hán cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Hồ Dao thở phào một hơi: “Em đã…”

“Đồ gia truyền do ông của Tưởng Phục Triêu để lại cho anh.” Tưởng Hán nhàn nhạt nói, lại nhìn sang cô: “Em đã sao?”

Hồ Dao ngậm chặt môi không nói, ánh mắt phiêu đãng.