Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 24:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồ Dao khựng lại, sững sờ nhìn anh.

“Nhìn cái bộ dạng hiện giờ của em! Lời ông đây nói coi như gió thoảng bên tai?”

Tưởng Hán nhăn mặt nhăn mặt trừng mắt, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô nhấc lên, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, lực đạo rất mạnh.

Anh chỉ nhấc nhẹ một cái, hai chân Hồ Dao đã nửa rời khỏi mặt đất, tim hụt đi một nhịp.

“Chìa tay ra!” Tưởng Hán trầm giọng quát.

Hồ Dao sững sốt, giọng nói đanh thép thiếu kiên nhẫn của anh nổ bên tai, cơ thể cô khẽ run lên, nỗi sợ hãi trào dâng.

Nhanh hơn cả suy nghĩ hỗn loạn đờ đẫn là cô vô thức chìa tay ra trước mặt anh.

Động tác này tựa như đã làm rất nhiều lần, đã sản sinh trí nhớ cơ bắp rồi.

‘Bép!”

Anh không chút lưu tình đánh một cái vào lòng bàn tay dính bùn của cô.

Hồ Dao đau đến mức bật thốt lên một tiếng, vô thức lại rụt tay lại, đôi mắt xinh đẹp trong veo tràn ra hơi nước.

Tay của anh vẫn còn đang giương cao, tựa như còn muốn đánh cô tiếp, anh lạnh lùng nhíu mày mang theo vẻ hung hãn, thật sự sẽ đánh người đó!

Cơ thể của Tưởng Hán hoàn toàn khác với Lý Tráng Chí chỉ được cái mã bên ngoài, cho dù cô liều mạng, cũng không thể chế trụ được anh giống như Lâm Chiêu Đệ, cô cũng phỏng đoán l*иg ngực anh còn rộng hơn cô một vòng lớn, thật sự sẽ đánh cô dẹp lép!

Hồ Dao lùi lại hai bước, nét mặt hoảng loạn.

Đối với người như Tưởng Hán, cô vẫn không khỏi tự chủ sinh ra sợ hãi, anh cũng không phải người sẽ nói lý lẽ.

“Bây giờ biết trốn rồi? Lăn tới đây.” Tưởng Hán lườm cô, thấy cô sợ đến mức run rẩy, hừ lạnh một tiếng, lần nữa dễ dàng kéo cô tới trước mặt, không chút khách sáo hù dọa: “Hồ Dao, trước đó ông đây có từng nói với em chưa, đừng gây chuyện cho anh nữa? Anh cho em chạy đến nhà họ Hồ à?”

“Bây giờ đầu lủng một lỗ hài lòng chưa? Anh dứt khoát đánh gãy chân của em cho xong nhé?”

Lực đạo anh siết giữ trên cánh tay rất chặt, chặt đến độ cô hơi đau, lời nói hung hãn trầm thấp không giống như đang nói dối.

Tim Hồ Dao đập rất nhanh, sợ tới mặt tái mét, không thốt nên lời, trong đầu cô toàn là dáng vẻ hung tàn của anh, rất đáng sợ.

“Em làm cho rõ, em là con nít ba tuổi sao? Em năm tuổi rồi, con trai em mới là ba tuổi!” Tưởng Hán tức tối mất kiên nhẫn.

“Cha đáng ghét!”

Tưởng Tiểu Triều thấy anh vừa về đã túm lấy Hồ Dao mắng, nó tức giận, phồng má nhặt cái ly trên đất lên nhào tới gõ vào đầu gối của anh.

“Tưởng Phục Triêu!” Tưởng Hán tạm thời buông Hồ Dao ra, xách thằng bé lên.

Nhìn thấy cục u trên trán nó, lại nhìn cái sân nhếch nhác và cái ly dơ bẩn thuộc về mình trên tay nó, sắc mặt Tưởng Hán vừa đen vừa sầm lại, gân xanh trên trán giật giật, không nhịn được lại nổi điên: “Lúc đầu ông đây nuôi chó cũng sung sướиɠ hơn là nuôi hai người!”

Bản thân anh không phải người dễ tính, cũng sợ phiền phức, sau khi bên cạnh có thêm hai mẹ con họ, độ nhẫn nại của anh nhiều lần bị khıêυ khí©h.

“Vậy cha nuôi chó đi! Chó còn không thèm được cha nuôi đâu!” Tưởng Tiểu Triêu không hề sợ anh đen mặt, chân nhỏ lắc lư trong không trung cãi chày cãi cối với anh.

“Chỉ có con với mẹ hào phóng cho cha nuôi! Còn có ai chịu làm vợ làm con trai của cha chứ!” Tưởng Tiểu Triêu biết rõ danh tiếng của cha ruột mình lắm.

Tưởng Hán tức đến bật cười, ném nó sang một bên: “Thế cha có phải lên núi ngay trong đêm dập đầu cảm ơn ông bà phù hộ?”