Dấu vết Hồ Dao bóp cổ bà ta hôm qua vẫn còn, lúc này ánh mắt bà ta nhìn Hồ Dao và Lâm Chiêu Đệ giống như đang nhìn ác quỷ.
“Tiểu Dao, em tới rồi.” Lâm Chiêu Đệ đặt bát xuống, gọi cô.
Hồ Dao làm như không nhìn thấy dáng vẻ phẫn hận hung ác lại sợ hãi của bà Lý, đặt bánh xuống nói vài câu với Lâm Chiêu Đệ.
“Chị, chị dâu!!”
Lúc Hồ Dao định đi, Lý Tráng Chí ở phòng bên bò ra, anh ta thoi thóp tái nhợt gọi cô, nhưng tiếng gọi rất lớn.
Hồ Dao không kịp đề phòng bị dọa giật mình, bình tĩnh nhìn kỹ lại.
“Chị dâu, báo công an, chị báo công an giúp tôi!” Lý Tráng Chí sa sầm mặt chỉ vào Lâm Chiêu Đệ hét to: “Bắt con đàn bà ác độc này đi ngồi tù!”
“Chị nể mặt anh Hán, giúp tôi với chị dâu!”
Trên chân của Lý Tráng Chí dính đầy vết máu đã khô lại, trông đáng sợ vô cùng.
Lâm Chiêu Đệ đứng im, ánh mắt lóe lên, im lặng chờ đợi Hồ Dao phản ứng.
“Tiểu Triêu gọi em rồi, em về nhà giặt đồ đây.” Hồ Dao lùi lại hai bước, vẫn làm như không nghe thấy gì hết, bước chân đi về càng nhanh hơn.
Còn chưa bước ra khỏi nhà họ Lý, tiếng mắng chửi tức giận của bà Lý ở phía sau vang lên.
“Còn cầu xin con tiện nhân này làm gì, hai con tiện nhân này đều là một giuộc!”
“Nhà họ Lý chúng ta cũng không biết đã tạo nghiệp gì, cưới phải một đứa con dâu như vậy!”
“Nó muốn hại chết chúng ta, lấy mạng chúng ta! Lâm Chiêu Đệ con đàn bà ác độc, con đàn bà đê tiện hãm hại mạng người!”
Bà Lý gào to, nhưng nhà họ Lý sống ở chân dưới cuối thôn, hàng xóm gần nhất cũng chỉ có nhà họ Tưởng.
Bởi vì bà Lý bình thường đánh mắng Lâm Chiêu Đệ không ít, lời mắng chửi đều giống nhau, mới đầu các thôn dân còn sẽ tới hóng hớt, nhưng nhiều lần cũng cảm thấy nhàm chán.
Cho nên cho dù bây giờ nghe thấy, cũng làm như không nghe.
Tiếng mắng chửi the thé bỗng im bặt khi Hồ Dao về tới nhà.
Hồ Dao cẩn thận soi gương thay thuốc cho mình, nhà họ Tưởng chỉ có một cái gương như vậy, còn có vết nứt.
Cô nghĩ ngợi, lại có ký ức vụn vặt xẹt qua.
Hình như là cô đòi Tưởng Hán mua, Tưởng Hán lại mắng cô, nói cô lắm chuyện, sau đó cô không biết đã lấy gương ném vào anh lần nào, khi đó nét mặt hung dữ giận đến bật cười của anh rất đáng sợ, đặc biệt là ánh mắt hung ác nguy hiểm khi anh nhìn chằm chằm cô.
Hồi thần lại, Hồ Dao run tay, hoảng loạn cất gương đi.
Tưởng Tiểu Triêu nằm bò lên đùi cô, mơ màng buồn ngủ, đợi Hồ Dao thay thuốc xong, nó giơ tay nhỏ lên ngáp ngủ, đôi mắt long lanh cũng mơ hồ.
“Tiểu Triêu đi ngủ trưa thôi.” Hồ Dao dịu giọng vuốt mái tóc mềm mượt của nó.
“Dao Dao không gọi con là Triêu Triêu nữa.” Tưởng Tiểu Triêu mơ màng lẩm bẩm, cái má núng nính thịt trắng nõn áp lên chân cô nên có hơi bẹo hình, giọng nói bi bô mang theo vài phần bất mãn ấm ức.
Trẻ nhỏ rất mẫn cảm, hai ngày nay thằng bé đã biết Hồ Dao đã khác với trước đây, nhưng cho dù cô thế nào nó đều thích, nhưng cô không còn thân mật gọi nó giống như trước kia nữa.
Hồ Dao ngẩn ra, một cách gọi mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn luôn ấm ức vì chuyện này của thằng bé, cô cong cong đuôi mắt, chiều theo nó: “Triêu Triêu ngoan, ngủ thôi.”