Chương 21:

Cô không gọi nó còn đỡ, vừa gọi nó một cái, nó quay người lại đáp lời cô, chân bước hụt, ùm một tiếng cả người ngã nhào xuống nước.

“Tiểu Triêu!”

Bờ sông toàn là những khối đá cứng chắc, Hồ Dao sợ thằng bé ngã trúng chỗ nào, vô thức ném quần áo trong tay đi, mặc kệ giày ướt đi tới kéo nó lên.

Tưởng Tiểu Triêu toàn thân ướt nhẹp, tóc cũng ướt, không đợi Hồ Dao chạm vào nó, nó đã ngửa đầu lên nhăn mặt sặc nước nôn ra: “Phụt!”

“Hu!”

Một giây sau, thằng bé bẹt môi ôm trán của mình, hơi ấm ức nhìn Hồ Dao.

Hồ Dao tới vội quá, chân cũng vấp một cái, lại tông nó ngã xuống nước, cốc một cái, trước trán thật sự u lên một cục.

Hồ Dao chạm mắt với thằng bé, bỗng dưng chột dạ, còn mang theo áy náy, hồi thần lại vội vàng bồng nó lên, cũng không quan tâm toàn thân nó ướt nhẹp liệu có làm ướt luôn quần áo của cô hay không.

“Xin lỗi Tiểu Triêu, mẹ không phải cố ý.” Hồ Dao nhìn cục u sưng đỏ trên trán thằng bé, càng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng thổi thổi cho nó.

Trán của Tưởng Tiểu Triêu u một cục, đau, nhưng từ khi nó chào đời đã được nuôi cẩu thả, tuy đau, mắt cũng hơi long lanh nước, nhưng không khóc.

Thấy Hồ Dao còn dỗ dành nó, nó càng không so đo.

“Con không sao!” Nó dùng tay nhỏ vô vỗ ngực của mình.

“Được rồi được rồi, mau lên đây, về nhà bôi thuốc cho Tiểu Triêu.” Lâm Chiêu Đệ ở bên bờ nhìn hai mẹ con họ, không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười, đi ra giặt đồ thôi mà cũng giặt luôn cả người vào trong sông.

Lần này hay rồi, vết thương trên trán Hồ Dao chưa khỏi, Tưởng Tiểu Triêu u một cục ở vị trí tương đồng.

Hồ Dao tìm khắp nhà, phát hiện rượu thuốc mà Tưởng Hán cất vẫn còn rất nhiều, cô tìm cái chai rượu thuốc bình thường hay dùng, thằng bé thay quần áo rồi ngoan ngoãn ngồi trên tấm ghế nhỏ đợi cô bôi thuốc cho nó.

Em trai của Hồ Dao là Hồ Diệu Quốc nhỏ hơn Hồ Dao sáu tuổi, từ bé, cậu ta đã rất ngang ngược bá đạo, Hồ Quế Phân coi cậu ta giống như hòn ngọc, lúc nhỏ cậu ta ức hϊếp Hồ Dao không ít, cho dù bị thương một chút xíu, trầy chút da, đều la lối ầm ĩ lên.

Đứa trẻ bị thương mà không la lối giống như Tưởng Tiểu Triêu, thật sự ngoan ngoãn đến khó tả.

Trông còn có chút đáng thương, đặc biệt là khi nó trông ngóng nhìn Hồ Dao với cục u sưng đỏ trên trán.

“Dao Dao, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?”

Thằng bé không hề quan tâm cục u này, sau khi Hồ Dao bôi thuốc cho nó xong, nó bám theo sau cô giống như cái đuôi nhỏ, đứng lên ghế cùng phơi đồ giúp Hồ Dao, phơi xong lại theo cô tới nhà bếp.

“Làm bánh khoai tây cho con ăn được không?”

Bóng dáng nhỏ nhắn của thằng bé lắc qua lắc lại bên cạnh cô, tràn ngập sức sống, tim Hồ Dao mềm nhũn ra.

“Cái thứ đen đen đó sao?” Tưởng Tiểu Triêu nhíu mày hỏi.

“Cái gì?” Hồ Dao không nghe rõ nó nói gì, tiếp tục rửa khoai tây dính bùn.

Tưởng Tiểu Triêu lắc đầu, không hỏi tiếp, nó ăn hai bữa cơm do Hồ Dao nấu, đã rất tin tưởng tay nghề nấu nướng của cô, cũng rất mong chờ, cảm thấy đồ cô nấu chắc sẽ không giống như cha nó nấu.

Tưởng Hán vốn không giỏi nấu ăn, lúc anh một thân một mình hầu như đều ăn ở bên ngoài, hiếm khi nấu ăn ở nhà, tay nghề nấu nướng rất tệ.

Nếu anh ở nhà, đồ họ ăn bình thường đều là đồ nướng, nướng chín rắc chút muối là xong.



Bánh khoai tây do Hồ Dao làm quả nhiên rất ngon, cô còn hấp hai cái trứng gà cuối cùng còn lại trong nhà cho Tưởng Tiểu Triêu.

Hai mẹ con vui vẻ ăn xong bữa trưa, trước khi rửa bát, Hồ Dao lại mang bánh khoai tây để dành cho Lâm Chiêu Đệ sang nhà bên cạnh cho cô ấy.

Sáng sớm hôm nay nhà họ Lý rất yên tĩnh, Hồ Dao không nghe thấy tiếng bà Lý mắng chửi nữa.

Cô cầm bánh khoai tây bước vào nhà họ Lý, cảnh tượng nhìn thấy chính là Lâm Chiêu Đệ đang bóp cằm của bà Lý đút cho bà ta ăn cơm.

Bà Lý bị trói trên ghế, nét mặt không còn ngang ngược như hôm qua, trên mặt còn dính một vòng cháo, có thể thấy Lâm Chiêu Đệ đút cũng không quá dịu dàng.