Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 20:

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bây giờ mới nghĩ tới vợ chồng?” Lâm Chiêu Đệ cười lạnh, trên mặt vẫn còn dấu tay sưng đỏ rõ rệt.

“Không muốn bán tôi nữa? Không muốn dùng tiền bán tôi cưới vợ mới nữa?”

“Yên tâm đi Tráng chí, vợ chồng với nhau, tôi không nhẫn tâm giống như anh, sẽ không lấy mạng anh.”

“Tôi muốn anh sống giống như…chó vậy!” Nét mặt Lâm Chiêu Đệ điên cuồng, bứt tóc Lý Tráng Chí: “Mẹ anh cũng như vậy!”

“Các người nghe lời một chút, tôi mới sẽ đối tốt với các người một chút!”

Từ khi Lâm Chiêu Đệ gả vào nhà họ Lý, chuyện to chuyện nhỏ trong nhà có chuyện nào không phải do cô ấy làm, có Lý Tráng Chí hay không đều không có gì khác biệt.

Nếu đã nói mạng của cô ấy rẻ mạt, vậy thì cô ấy khiến họ rẻ mạt hơn! Cùng lắm cũng là đền một mạng! Cô ấy còn có gì đáng mong chờ hay không thể đánh mất ở cuộc sống như thế này!



Ngày hôm sau, Hồ Dao mơ màng tỉnh dậy, Tưởng Tiểu Triêu còn đang rúc trong lòng cô ngủ say.

Cô dụi mắt im lặng nhìn thằng bé hồi lâu, nhẹ nhàng lấy tay nó ra, xuống giường đi chuẩn bị bữa sáng.

Lương thực trữ trong nhà không ít, có gạo có bột, tế lương thô lương đều có, toàn bộ chất trong nhà kho.

Tưởng Hán sống khá dư dả, nếu không cũng sẽ không chi ba trăm tệ mua cô vào mấy năm trước…

Hàng xóm láng giềng cũng biết anh có tiền, nhưng hầu hết đều nói số tiền đó của anh không phải tiền sạch sẽ gì, nói anh làm quá nhiều chuyện thất đức, sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng.

Nhưng lời như vậy chỉ nói thầm với nhau thôi, không ai dám nói trước mặt anh, nếu không Tưởng Hán còn chưa gặp báo ứng, Tưởng Hán đã bắt họ gặp báo ứng trước rồi.

Hồ Dao từ trong miệng Tưởng Tiểu Triêu biết được mỗi lần Tưởng Hán ra ngoài quả thực là đi kiếm tiền, nhưng đi đâu, kiếm tiền gì, ngoài bản thân Tưởng Hán, không ai biết.

Có lẽ đám bạn bè của anh biết, nhưng bạn bè của anh dường như cũng phân ra, người ở quê người ở trấn, nghe nói ở trong huyện thậm chí là ở nơi khác, anh đều có không ít mối quan hệ, nếu không đâu thể ngang ngược bá đạo không bị khống chế như vậy.

Tin đồn liên quan tới anh, Hồ Dao cũng nghe nhiều.

Nghe nói trước đây anh còn từng ngồi tù, chuyện khốn nạn gì anh gần như đều làm qua, mối quan hệ nam nữ khá rối ren, thường xuyên đi tìm phụ nữ không ra gì, chơi phụ nữ giống như uống nước.

Mọi thứ đều không biết thật giả, tóm lại truyền ra đều nói như vậy.

Có điều chuyện không có căn cứ cũng sẽ không bị đồn thổi thành như thế này, bản thân anh không phải người tốt gì, chắc chắn anh cũng làm qua rồi!

Hồ Dao thu lại cảm xúc, cúi đầu tiếp tục làm bữa sáng.

Tưởng Tiểu Triêu rất thích đồ cô nấu, luôn sẽ không tiếc lời khen ngợi, cũng ăn cực kỳ ngon lành, điều này khiến Hồ Dao càng muốn nấu đồ ăn ngon hơn cho nó.

Tài nghệ nấu nướng của cô không tệ, cho dù ở nhà họ Hồ, Hồ Quế Phân keo kiệt như thế, mùi vị đồ ăn cô nấu ra cũng ngon.

Bây giờ không khống chế lượng, đồ ăn cô nấu càng ngon.

Tưởng Tiểu Triêu cũng là con trai của Tưởng Hán, dùng gạo của anh nuôi nó trắng trẻo mập mạp hơn, chắc chắn anh không có ý kiến!

Từ trong miệng Lâm Chiêu Đệ hoặc là Tưởng Tiểu Triêu, cô biết Tưởng Hán rất thoải mái ở phương diện ăn uống.

Ăn sáng xong, Hồ Dao lại muốn đi giặt đồ.

Vẫn là Lâm Chiêu Đệ đi cùng cô.

Một đêm qua đi, Lâm Chiêu Đệ tựa như không xảy ra chuyện gì hết, nếu không phải dấu vết vẫn còn trên mặt cô ấy nhắc nhở.

Trải qua chuyện đêm qua, hôm nay cô ấy cười nhiều hơn hẳn, còn cởi mở hơn bình thường.

Hồ Dao thấy vậy, lại thầm thở phào một hơi.

Cô thức thời cũng không hỏi nhiều về chuyện Lý Tráng Chí và bà Lý, nói với cô ấy những chuyện vụn vặt thường ngày, nói tới chuyện thú vị về Tưởng Tiểu Triêu.

“Tiểu Triêu, tới chỗ mẹ, khéo hụt chân ngã đấy.” Hồ Dao nói chuyện với Lâm Chiêu Đệ, nhưng cũng không quên để ý Tưởng Tiểu Triêu nghịch ngợm nhảy nhót trên đá sông gần đó.