Chương 16:

Sắc mặt Hồ Dao rất kém, càng không muốn Tưởng Hán về nhà, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào, tới lúc đó lỡ anh có gì khó chịu, sẽ đánh cô…

Với tỉ lệ thân hình giữa cô và anh, không khéo cô sẽ chết mất!

Bỗng chốc, Hồ Dao không nhịn được suy nghĩ lung tung, càng nghĩ sắc mặt càng tệ.

Thực ra cô từng thấy Tưởng Hán đánh người, đó cũng là lần đầu tiên cô gặp được anh.

Ác danh của Tưởng Hán truyền khắp mười dặm tám thôn, nhưng Hồ Dao cũng chỉ từng nghe qua, chưa từng gặp anh, vốn dĩ họ cũng không ở cùng một thôn, bình thường cô cũng ít khi ra khỏi thôn.

Hôm đó cô ra bờ sông giặt đồ như bình thường, bỗng nhiên nước bắn lên dính hết vào người cô, Tưởng Hán giẫm người vào trong sân, nét mặt lạnh lẽo hung tợn.

Tiếng kêu la thống khổ cùng với tiếng xương gãy giòn giã đáng sợ vang lên theo từng nắm đấm hạ xuống, trong lúc đó, nước bắn lên đã mang theo mùi máu đỏ tanh, bắn tung tóe lên người cô.

Khi đó cô sợ khϊếp vía, chưa từng chân thực chứng kiến cảnh tượng tàn bạo như thế ở cự ly gần.

Người xung quanh đã sớm sợ hãi tản ra, khi đó anh động thủ ngay trước mặt cô, cô bị dọa đến độ không kịp phản ứng, cả buổi trời mới run rẩy chạy đi xa, ngay cả quần áo cũng không lấy.

Lần đó lại bị Hồ Quế Phân chửi một trận, qua rất lâu cô mới quay lại lấy quần áo về.

Sau đó nghe nói người bị Tưởng Hán đánh là nợ tiền anh không trả, còn giành phụ nữ với anh các kiểu, suy đoán nào cũng có, không biết thật giả.

Hồ Dao cũng không để ý mấy, trước giờ cô không phải là một người rất thích xiên xỏ chuyện của người khác, nếu không phải Tưởng Hán quá “nổi tiếng”, ngay cả anh đã làm bao nhiêu chuyện to gan cô cũng không biết rõ.

“Dao Dao, lần sau chúng ta cùng nhau đánh cha!” Tưởng Tiểu Triêu vẫn tiếp tục nói.

Hồ Dao mím môi, cảm thấy chắc mình không thể cùng nó thực hiện được kế hoạch này.

Cánh môi đỏ mọng của cô hơi mấp máy, đang muốn nói gì, tiếng ồn ào bên nhà bên truyền tới.

Khoan không nói Tưởng Hán có đánh người hay không, bây giờ Lý Tráng Chí nhà bên đang đánh Lâm Chiêu Đệ!

Hồ Dao vô thức siết chặt tay, tim bỗng nhói lên, vô thức chạy ra ngoài.

“Mẹ tôi nói cô vài câu còn học thói cãi lại? Còn dám động thủ với mẹ tôi! Lâm Chiêu Đệ cô mấy cân mấy lạng, nhiều năm như vậy trứng cũng không sinh cho nhà chúng tôi một quả, còn mặt dày tỏ thái độ?” Lý Tráng Chí đã uống rượu, hơi rượu lên não, sầm mặt kéo tóc Lâm Chiêu Đệ, tát cô ấy một cái, chửi mắng không ngừng.

Anh ta dùng lực không nhỏ, một bên mặt của Lâm Chiêu Đệ lập tức sưng vù lên, sắc mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt nhìn anh ta lại mang theo tê dại, tim như tro tàn.

Bà Lý ở một bên thêm dầu vào lửa: “Con dâu mà nhà chúng ta cưới nào giống với nhà người khác! Cái thứ lỗ vốn ăn cây táo rào cây sung! Có thứ tốt gì chỉ biết giấu riêng mình ăn! Uổng phí nuôi cô ta nhiều năm như vậy, toàn là nuôi vịt trời cho nhà họ Lâm!”

Hôm nay bà Lý biết nhà Hồ Dao hầm canh gà, bà ta bóng gió bảo Lâm Chiêu Đệ đi lấy cho bà ta ăn, nhưng Lâm Chiêu Đệ không chịu, bà Lý lại hoài nghi cô ấy đã ăn một mình rồi.

Bà ta cũng không quan tâm có phải thật như vậy không, đánh mắng Lâm Chiêu Đệ một trận, Lâm Chiêu Đệ không nhịn được lùi lại một bước, bà Lý đánh hụt, bước chân không vững ngã một cái, may mà chống vào cái bàn bên cạnh mới không ngã xuống đất.

Điều này khiến bà ta càng tức giận hơn, khéo thay Lý Tráng Chí uống rượu về, bà ta thêm mắm dặm muối nói một tràng, sau đó liền có một trận inh ỏi này.