Chương 15:

Lúc này Hồ Dao vẫn chưa biết địa vị đặc biệt của mình trong lòng Tưởng Tiểu Triêu.

Lau khô tóc cho Tưởng Tiểu Triêu, cô tìm quần áo cũng chuẩn bị đi tắm.

Trong phòng có một tủ quần áo lớn, quần áo của Hồ Dao, Tưởng Tiểu Triêu, Tưởng Hán đều ở bên trong.

Lúc Hồ Dao lục tìm phát hiện quần áo bây giờ của cô còn nhiều hơn lúc cô ở nhà họ Hồ.

Trong trí nhớ ít ỏi của cô, Tưởng Hán không dễ tính với cô, cũng thường xuyên rầy la cô, nhưng ở phương diện ăn mặc, khá hơn hầu hết gia đình khác rất nhiều.

Tưởng Hán hung danh bên ngoài, danh tiếng cũng cực xấu, người tốt nào nhìn thấy anh đều đi đường vòng, con người anh tàn nhẫn hung hăng, làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng, người đắc tội anh, anh có thể ngang nhiên đánh người ta tàn phế, cũng có thể âm thầm lặng lẽ báo thù, để người ta không tìm được chứng cứ, nhưng lại có thể biết rất rõ là anh làm.

Anh cao lớn, dáng người đô khỏe, nắm đấm còn chưa phát lực, gân xanh gồ lên đã có thể dễ dàng dọa người khác khϊếp sợ.

Ví dụ Hồ Dao.

Tối qua, thực ra Hồ Dao mơ thấy anh, bị dọa đến tỉnh ngủ, nếu không tối qua cô ngủ muộn như thế, sao lại dậy sớm như vậy được.

Đó là bởi vì cô nằm mơ thấy anh đang sầm mặt hung tợn nói muốn một tát đánh cô dẹp lép!

Cô vẫn luôn rất nhát gan, tuy người nhà họ Hồ đối xử tệ với cô, nhưng cô cũng chưa từng tiếp xúc với ai hung tàn giống như Tưởng Hán.

Bây giờ cô còn gả cho anh, còn sinh cho anh một đứa con trai, tất cả điều này khiến hôm qua cô vừa tỉnh cứ cảm thấy không chân thật, cũng có hơi hoảng sợ.

Hồ Dao tìm quần áo, nhìn bên cạnh quần áo của cô là áo đen của Tưởng Hán, hồ nghi hỏi Tưởng Tiêu Triêu đang nằm bò trên giường nhàm chán lắc lư chân.

“Tiểu Triêu, cha con…có đánh người không?”

Cô hỏi không rõ ràng, vốn dĩ cô muốn hỏi là Tưởng Hán có đánh cô không, bây giờ cô tạm thời không nhớ được là có hay không.

“Có! Cha có đánh người! Còn đánh con!” Tưởng Tiểu Triêu trả lời không chút do dự, sau đó lại bẹt môi.

Nó đã mấy ngày không nói xấu Tưởng Hán với Hồ Dao, lúc này Hồ Dao mở đầu, nó liền không nhịn được, bắt đầu tố cáo cha ruột nó: “Cha đánh đau lắm, cha còn cầm roi mây đánh con! Lần trước cũng đánh Dao Dao, đáng ghét!”

“Cha cứ nói chúng ta không nghe lời hoài, nhưng cha cũng không nói lý gì cả!”

“…”

Tưởng Tiểu Triêu hừ một tiếng, nói xấu Tưởng Hán không lặp từ nào.

Nó mới ba tuổi, nhưng đầu óc rất thông minh, nói chuyện rõ ràng lanh lợi, cũng rất có logic.

Cũng bởi vì Tưởng Tiểu Triêu đôi lúc quá giỏi ăn nói, khi Tưởng Hán tức giận vì Hồ Dao thường xuyên gây sự cho anh, anh sẽ độc miệng nói có phải Tưởng Tiểu Triêu đã cướp mất chất xám trong đầu cô rồi không.

Thằng bé không ngừng khiếu nại, Hồ Dao lại cả kinh, sắc mặt tái nhợt.

Quả nhiên! Tưởng Hán sẽ đánh cô và Tiểu Triêu!

Tưởng Tiểu Triêu còn chưa phát hiện sự khác thường của cô, không biết Hồ Dao bị lời của nó dọa sợ.

Nó nói Tưởng Hán đánh cô không phải giả, nhưng từ trước tới giờ, cũng chỉ từng đánh lòng bàn tay của cô, giáo huấn cô giống như một đứa trẻ không nghe lời.

Lần trước Tưởng Hán đánh họ, là bởi vì họ đến con suối dưới chân núi nghịch nước, toàn thân ướt nhẹp quay về còn bắt ếch bỏ vào trong ngực Tưởng Hán.

Tưởng Tiểu Triêu bỏ vào trong ngực anh, Hồ Dao trực tiếp ném lên mặt anh lúc anh dạy dỗ Tưởng Tiểu Triêu, làm Tưởng Hán đen mặt tại chỗ.

Dĩ nhiên lần đó, hai mẹ con họ bị giáo huấn rất thảm.

Tưởng Tiểu Triêu cảm thấy mình thảm hơn, bởi vì mỗi lần Tưởng Hán đánh Hồ Dao đều chỉ đánh lòng bàn tay, mà nó thì khác, cha nó có vô vàn cách thức giáo huấn nó, lần đó mông nhỏ của nó không chỉ sưng lên, còn thê thảm bị quấn thành ếch xanh nằm bò rất lâu.

Cho nên Tưởng Tiểu Triêu rất nhớ!