Chương 11:

Nói xong, Lâm Chiêu Đệ lại nói tới chuyện khác.

Hồ Dao vò giặt chiếc áo nhỏ của Tiểu Triêu trong tay, mím môi, lần này cô bị đập vỡ đầu không thoát khỏi liên can tới nhà họ Hồ.

Hồ Quế Phân rõ ràng đã bán cô cho Tưởng Hán, căn bản khác với tình huống gia đình bình thường gả con gái, sao bà ta còn không biết ngại vin vào cô ngốc mà tới dỗ phỉnh cô chiếm lợi!

Lúc này, lời nói quen thuộc chua ngoa của bà ta trong lúc cô hôn mê hôm qua lại rõ rõ hơn nhiều.

Hồ Dao nghĩ xong, l*иg ngực nhấp nhô rõ ràng hơn hẳn, cô vẫn không thể bỏ qua chuyện bà ta bán cô đi, bà ta là mẹ ruột của cô mà, sao có thể giày xéo cô như vậy!

Nếu thời thơ ấu chưa từng cảm nhận được cái tốt của bà ta, có lẽ cô mới sẽ hoàn toàn tê dại không có cảm giác.

Nói cho cùng, đáy lòng cô vẫn ôm hi vọng đối với Hồ Quế Phân.

Vành mắt Hồ Dao đỏ lên, đè nén nỗi chua xót trong lòng xuống.

Lâm Chiêu Đệ không để ý sự khác thường của cô, tay chân nhanh nhẹn giặt xong quần áo của cả nhà, thấy Hồ Dao lề mề chưa giặt xong, ra tay muốn giặt giúp cô.

“Đúng là hầu hạ người khác đến quen rồi! Trong nhà thiếu việc cho cô làm đúng không! Nhà họ Tưởng đó đã cho cô ích lợi gì? Ngày ngày đi nâng chân thối của người ta, mau, về nhà phơi xong quần áo rồi ra đồng dọn cỏ!”

Mẹ chồng của Lâm Chiêu Đệ là bà Lý đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này liền cau có bô bô gọi Lâm Chiêu Đệ, sắc mặt rất khó coi.

Bà Lý chỉ có một đứa con trai là Lý Tráng Chí, chuyện Lâm Chiêu Đệ không sinh được con trai vẫn luôn là cái gai trong tim bà ta, nếu không phải nhà họ Lý không có điều kiện cưới con dâu mới, bà ta đã sớm đuổi Lâm Chiêu Đệ ra khỏi nhà rồi.

“Còn ở lì đó làm gì! Từ sáng tới tối chỉ biết giở trò biếng nhác, nhà họ Lý tôi cũng không biết đã tạo nghiệp gì mà dây vào đứa con dâu như cô!”

Bà Lý không quan tâm gương mặt xem kịch của những người khác, không hề giữ cho Lâm Chiêu Đệ chút thể diện nào.

“Con, con biết rồi.” Lâm Chiêu Đệ nhìn Hồ Dao, có vài phần khó xử.

Hồ Dao an ủi nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô ấy, nhìn gương mặt bất mãn chua ngoa của bà Lý, lòng cũng nặng trĩu.

Lâm Chiêu Đệ nhanh chóng xách quần áo giặt sạch trong chậu gỗ đi, bà Lý đứng im tại chỗ nhìn cô ấy đi xa, lại liếc nhìn Hồ Dao ngồi xổm bên bờ sông, quần áo đơn sơ bình thường mặc lên người cô vẫn không thể che đậy được dáng người thướt tha tiêu chuẩn.

“Cũng coi như tốt số, nếu không phải sinh được một thằng con trai, đã sớm bị ném ở bên ngoài chết bờ chết bụi rồi, trông đỏng đảnh làm sao! Đáng đời ngã vỡ đầu! Sao không chết quách luôn cho rồi!”

Bà Lý nói toạc ra, hoàn toàn không có ý tránh Hồ Dao, bà ta khinh bỉ Hồ Dao, bởi vì năm trước một đứa cháu nhà mẹ đẻ bà ta thích Hồ Dao, háo sắc muốn làm gì đó với cô, nhưng bị Tưởng Hán phát hiện, đánh đứa cháu của nhà mẹ đẻ bà ta tàn tật rồi ném trong mương nước.

Trước đó, bà Lý và cả người nhà mẹ đẻ bà ta đều đồng loạt cầu xin, nhưng đều vô dụng, bà Lý giống với những người khác, đều sợ Tưởng Hán, nhưng Hồ Dao thì khác, cô là một con ngốc, người khác nói cô cô còn không biết là chuyện gì, cho nên bà Lý không nhìn thấy Tưởng Tiểu Triêu biết cáo trạng ở bên cạnh cô, liền nói năng không chút kiêng dè.

Hồ Dao vắt khô nước trong quần áo, quay đầu im lặng nhìn bà ta, không nói gì.

Bà Lý lại bị ánh mắt sáng tỏ của cô làm cho ngẩn người, mắt của Hồ Dao không chỉ đẹp, còn trong sáng tinh khôi, khi lặng lẽ nhìn người khác, tựa như có thể phơi bày ra tất thảy những dơ bẩn âm hiểm trong đáy lòng người ta.

Bà Lý và những người khác đều không rõ lần bị thương này của Hồ Dao đã khiến cô tỉnh táo lại.

Bị cô nhìn như vậy, bà Lý tự dưng nổi giận, hừ lạnh một tiếng rồi sải bước bỏ đi.