Lâm Chiêu Đệ giận đỏ mắt, nhưng cũng không làm gì được, phương thuốc dân gian nào cô ấy cũng uống hết, cách gì cũng dùng hết, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh, cô ấy cũng từng đánh từng chửi nhau với người đàm tiếu mình, nhưng quá nhiều lần rồi, cô ấy cũng trơ ra.
Chung quy cô ấy không giống Hồ Dao, Hồ Dao còn có một đứa con trai bảo vệ, trong nhà chồng ít nhiều cũng sẽ che chở cô.
Mà cô ấy, bởi vì không sinh được con, chịu đủ giày vò ở nhà họ Lý, đừng nói bảo vệ cô ấy, ngay cả Lý Tráng Chí cũng sẽ oán cô ấy không sinh được con trai cho anh ta.
“Chị Chiêu Đệ.”
Sau khi nghe được mấy câu trắng trợn nói Lâm Chiêu Đệ là gà mái không biết đẻ trứng, Hồ Dao cau mày.
Thực ra, lời nói bẩn thỉu khó nghe như vậy ở trong thôn từ nhỏ cô đã nghe qua không ít, nhưng cho dù tới bây giờ, Hồ Dao cũng không hiểu vì sao mọi người cùng là phụ nữ, tại sao lại hà khắc ác ý với nhau lớn như vậy.
Nói thật, hoàn cảnh của mọi người cũng chẳng hơn kém nhau là bao, nhưng họ thích gửi sự khổ sở của bản thân lên người đối phương, như vậy tựa như có thể khiến bản thân dễ chịu hơn đôi chút.
Nếu đối phương sống thảm hại hơn mình thì họ càng sẽ dương dương đắc ý.
Rất nhiều lúc Hồ Dao đều sẽ nảy sinh cảm khái như vậy, cô thi thoảng sẽ bởi vì suy nghĩ như thế này mà cảm thấy mình khác với họ, cô không muốn nửa đời sau cũng biến thành người giống như họ.
Nhưng sự thật là hoàn cảnh của cô còn tệ hại hơn họ.
Mọi thứ người nhà họ Hồ đối với cô, cùng với không biết bao nhiêu lần phản kháng vô hiệu đều đang nhắc nhở cô một cách vô cùng hiện thực, rằng cô nên đi theo số đông, cô giống với hầu hết mọi người, là người không có vốn liếng.
Người có vốn liếng mới có thể sống thật hào quang, sống thật đặc sắc.
Thứ duy nhất cô có cũng chỉ có một vẻ ngoài xuất chúng này.
Cũng chính vì như vậy, Tưởng Hán mới sẽ đón cô khỏi lão què kia, không phải sao? Cô không thể không giống họ được…
Ở thời đại này, đàn ông tốt, cũng chẳng qua là phụ thuộc dung mạo tính tình của phụ nữ cùng với việc phụ nữ có biết sinh con sinh cái nối dõi tông đường cho mình hay không, hầu hết đều sẽ không an phận giữ mình chung thủy.
Mà phụ nữ kết hôn lại là chuyện lớn cả đời, gả nhầm người, không khác gì đầu thai nhầm.
Ở trong hoàn cảnh trình độ văn hóa thấp, tư tưởng hầu như không khai hóa, nửa đời sau của người phụ nữ chỉ có thể dựa dẫm vào chồng và con của mình.
Điều này rõ ràng cũng trở thành một vốn liếng cho mọi người đem ra so bì với nhau, chồng không bì lại thì so sánh con trai.
Có người nào không phải là phụ nữ ngốc đâu, cả đời toàn xoay quanh chồng con.
Hồ Dao lại cảm thấy vết thương trên đầu đau âm ỉ.
Tuy những lời nói mang đầy ác ý đó không phải nói cô, nhưng cô cũng rất khó chịu.
“Không sao, chúng ta tới bên này.” Lâm Chiêu Đệ miễn cưỡng cười với cô, bây giờ cô ấy cũng lười so đo với bọn họ, cùng Hồ Dao đi xa một chút, tìm một nơi ngồi xuống bắt đầu giặt quần áo.
“Vết thương trên trán em không nhỏ, hai ngày nay nếu em gội đầu, nên cẩn thận một chút.”
Lâm Chiêu Đệ không quan tâm những người đàm tiếu đó, nói với Hồ Dao chuyện khác, trên mặt cô ấy vẫn loáng tháng mang theo vài phần tức giận.
“Em biết rồi.” Hồ Dao khẽ gật đầu, lại hỏi chuyện khác: “Chị Chiêu Đệ, chị biết em bị thương kiểu gì không?”
Lâm Chiêu Đệ chậm rãi thở dài một hơi: “Chị cũng không biết em bị thương kiểu gì, đều tại hôm qua chị không để ý, để em lại…”
Cô ấy nói xong, hơi khựng lại, thấy sắc mặt Hồ Dao bình thường, mới tiếp tục nói: “Sau khi em sinh Tiểu Triêu, người nhà mẹ em sẽ thi thoảng ghé tới, luôn dụ dỗ em chiếm lợi, dù gì bà ta cũng là mẹ em, em đâu thể không xao động, dỗ vài câu em liền chạy theo người ta.”
“Hôm qua Tiểu Triêu cũng không ở bên cạnh em, nó khóc lóc tới gọi chị, chị mới biết có chuyện này, bây giờ cũng tốt, trong họa được phúc, sau này cố gắng mà sống, dù thế nào, anh Hán cũng bảo vệ em và Tiểu Triêu…”