Một phút sau, khi đã tự thôi miên bản thân thành công Tiểu Bạch Cốt bình tĩnh xé một mảnh nội y của người đàn ông, chạy đến hồ làm ướt mảnh vải sau khi vắt khô xong thì quay lại lau mặt cho người đàn ông —— cô muốn nhìn rõ xem rốt cuộc mặt của anh có đẹp không —— nếu đẹp thì cô sẽ cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Sau khi chạy đi chạy lại nhiều lần, khuôn mặt của người đàn ông cuối cùng cũng trở nên sạch sẽ.
“Trên thang điểm mười thì miễn cưỡng cũng có thể cho chín điểm, trừ một điểm do vết sẹo kia.”
Có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khóe mắt phải của người đàn ông đến tận thái dương, điều này làm tăng thêm một chút lạnh lùng cho khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng tổng thể thì vẫn rất đẹp trai.
Cô xoa xoa xương ngón út của hai bàn tay mình với nhau.
Sau khi nhìn thêm vài giây, Phong Kỳ Kỳ vui vẻ rạo rực mà tạo ra hai bông hoa màu hồng phấn xinh đẹp, cài lên hai bên tai của anh, mỗi bên một bông hoa.
“Như này thì có thể được cho mười điểm rồi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông lại đau đớn mà rêи ɾỉ một tiếng, cơ thể bắt đầu mất tự chủ mà run rẩy, mỗi run rẩy như vậy, hơi thở của anh cũng là dừng lại trong giây lát.
…… Dù thế nào cũng rất giống như là anh sắp chết đi thêm một lần nữa.
Không phải là muốn cô cung cấp thêm mấy cái xương sườn nữa đấy chứ!?
Cô sẽ không làm đâu.
Dù mặt anh có đẹp thì cũng không làm.
Nhưng nhìn anh giống như thật sự sắp không xong rồi.
Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, cả cơ thể gần như đã bị gãy hết xương, nếu chỉ dựa vào một cái xương sườn liệu có thể khỏi được sao?
Xương ngón chân của Tiểu Bạch Cốt không ngừng chuyển động, lúc này, trong đầu cô bất ngờ hiện lên một hình ảnh mơ hồ: Có một người dịu dàng xoa đầu cô, khiến cho cô vô cùng thoải mái, giống như là có thể xua tan được mọi sự thống khổ.
Theo bản năng, Phong Kỳ Kỳ duỗi tay vuốt ve mái tóc của người đàn ông.
Điều thần kỳ chính là việc này vậy mà lại thật sự có hiệu quả, cơ thể người đàn ông run rẩy ít đi, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn so với lúc nãy.
“Anh nhất định phải chịu đựng cho tôi.” Đừng có mà làm lãng phí xương sườn của tôi đấy.
Phong Kỳ Kỳ quyết định sẽ tốt bụng thêm chút nữa, xoa đầu anh nhiều hơn, có lẽ anh sẽ sớm khỏi bệnh thôi.
“Anh có thể nghe thấy tôi nói không?”
Không có phản hồi.
Có vẻ như là anh không thể nghe thấy.
Hửm?
Ngực anh đang sáng lên.
Không đúng, là cái xương sườn kia của cô đang sáng lên.
Ngay sau đó Phong Kỳ Kỳ liền nhìn xương tay mình cũng sáng lên theo.
???
Không chờ cô kịp phản ứng lại, không chỉ có xương tay, mà toàn thân xương xẩu của cô đều tỏa ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh biếc xinh đẹp và ấm áp, so với ánh sáng huỳnh quang mà mấy bông hoa trắng ở bên bờ hồ cung cấp cho cô mỗi ngày còn sáng hơn, trong suốt hơn.
Giờ khắc này, mấy bông hoa trắng vốn luôn run rẩy bây giờ lại không run rẩy nữa, chúng nó duỗi người và nhẹ nhàng lắc lư, như thể đang hấp thụ một thứ gì đó.
Những bộ xương vốn luôn im lặng dưới đáy hồ cũng bắt đầu lặng lẽ rung chuyển, nước trong hồ cũng trở nên gợn sóng, sự thay đổi này kéo dài suốt nửa phút.
Nửa phút sau, mọi thứ trở lại như bình thường.
Dù là những bông hoa trắng bên hồ hay những bộ xương trắng dưới đáy hồ, chúng đều mơ hồ mà có chút khác thường nào đó.
Phong Kỳ Kỳ căn bản không biết đến những biến hóa đã xảy ra xung quanh mình, cô trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn ánh sáng huỳnh quang màu xanh biếc mà bộ xương của mình phát ra, toàn bộ đều bị cái xương sườn trong l*иg ngực người đàn ông hút đi!
Hút đến sạch sẽ.
Một chút cũng không chừa lại.
Ánh sáng huỳnh quang tụ lại trên ngực người đàn ông, sau đó dọc theo mạch máu mà trải dài khắp cả cơ thể, bao phủ tất cả xương gãy, nội tạng bị vỡ, cơ bắp bị rách, …v.v… sau vài giây, anh đã được bọc trong một cái kén huỳnh quang màu xanh lá cây.
Một âm thanh tanh tách phát ra từ cái kén.