Chương 5

Ngoại trừ những thực vật biến dị đó, Phong Kỳ Kỳ còn vài lần gặp qua động vật dị chủng, ngoài hình của con này xấu hơn con kia, chỉ có thể nói là chỉ có xấu hơn chứ không có xấu nhất.

Có một lần, vận khí của cô không được tốt cho lắm, gặp phải một con dị chủng với thân hình to lớn, vẻ ngoài xấu xí với sáu cái chân dưới bụng, bốn cặp mắt trên đầu và cơ thể được bao phủ bởi một loại chất nhầy, khi chất nhầy đó rơi xuống dưới đất sẽ ăn mòn mặt đấy mà tạo thành mấy cái hố.

Nếu chất nhầy này rơi vào xương cô……

Sau khi bổ não tất cả các loại tình huống tệ nhất có thể tưởng tượng ra, toàn bộ xương cốt của Phong Kỳ Kỳ đều cảm thấy không ổn.

Bốn đôi mắt đỏ tươi của nó nhìn chằm chằm vào Phong Kỳ Kỳ, tràn ngập sự thô bạo và hung tàn.

Nhìn đôi chân ngắn cũn nhỏ bé của mình, lại nhìn sang hình thể của đối phương, Tiểu Bạch Cốt còn chưa nghĩ ra trước tiên nên chạy đi hay là nên đào một cái hố rồi chui vào thì con dị chủng xấu xí kia đã cử động.

Nó, nó xoay người chạy đi nhanh như bay!

Phong Kỳ Kỳ: “???”

Cô ngơ ngác mà đứng yên tại chỗ, nhớ đến ánh mắt của con dị chủng kia, lập tức hiểu ra.

Nó giống những thực vật biến dị đã từng ăn qua cô, nó chính là đang ghét bỏ cô đây mà!

Còn chưa ăn vào mà đã ghét bỏ người ta rồi, tốt xấu gì cũng nên nếm thử hương vị một chút đi đã chứ!

Phong Kỳ Kỳ chịu đả kích lớn.

Cô mất mát mà quay về nhà, ôm lấy một bông hoa trắng ủy khuất mà tố cáo, bông hoa trắng không ngừng run rẩy.

Ý thức được (tự cho rằng) nó đang an ủi mình, Tiểu Bạch Cốt đã sung sức trở lại, tốt xấu gì thì hoa trong nhà cũng không chê cô nha.

……

Phong Kỳ Kỳ mặc xong bộ quần áo lá cây, dựa vào diện tích nơi mà ánh sáng mặt trời chiếu xuống mà dự đoán thời gian hiện tại hẳn đang là giữa trưa, ăn cơm rồi.

Cơm này chính là một bữa ăn đúng nghĩa.

Cô tìm thấy một loại trái cây màu đỏ thẫm có vị ngọt như dâu tây.

Đừng hỏi tại sao cô có thể nếm được vị của nó, chỉ cần biết rằng đây là khả năng đặc biệt của Bạch Cốt Tinh là được.

—— Cô cũng không cảm thấy đói, dù đang tồn tại dưới dạng Bạch Cốt Tinh, nhưng khi còn sống là một con người, nên hiện tại cũng có thể tính là một nửa con người, hẳn là cô nên tuân theo lối sống của con người.

Cơm cần phải ăn.

Canxi cần phải bổ sung.

Tắm, cần phải tắm.

Ngủ, cần phải ngủ.

Đây là bốn điều cần thiết cho việc phát triển chiều cao.

Cô cho những quả mâm xôi mình hái được hôm qua vào một cái bát đá, một cái bát đá khác thì được đựng đầy “canh” —— là nước trong hồ.

Phong Kỳ Kỳ bắt đầu ăn cơm trưa.

Sau khi ăn cơm xong, cô đứng dậy, nhặt những quả mọng rơi vào trong “bụng” lên bỏ lại vào trong bát, sau đó lại tiếp tục ăn bữa tiếp theo.

Đây chính là một đức tính tốt của con người: Tái chế và không để lãng phí.

Ăn uống xong là lúc đi tắm nắng.

Trong khoảng thời gian này, sau khi kiên trì không ngừng phơi nắng, hấp thụ năng lượng, chạy, nhảy cóc, duỗi người, v.v., cô cuối cùng đã cao lên đến một mét.

Đúng là không uổng công cô đã vất vả.

Sau khi tìm được nơi có thời gian ánh nắng mặt trời chiếu vào dài nhất, cô đào một cái hố ở ngay tại đó, dùng một lớp đất che bản thân lại: Như vậy thì vừa có thể phơi nắng bổ canxi mà không bị phơi đến đen, hơn nữa còn có thể hấp thụ năng lượng ở trong đất.

Lần đầu tiên phơi nắng cô không vùi mình vào trong đất, xương cốt đã bị phơi nắng đến mức đen đi một chút.

Sau đó cô đã tìm ra được cách chôn mình xuống đất, như vậy không những không bị đen đi mà ngược lại, còn trở nên trắng hơn một chút.

Từ đó đã cho thấy tầm quan trọng của việc che nắng bằng phương pháp vật lý!

Ánh nắng mặt trời hôm nay không được tốt cho lắm, suy nghĩ một chút, cô quyết định để đầu mình lộ ra bên ngoài, để cho những bông hoa nhỏ màu hồng phấn trên đầu cô cũng được phơi nắng, tiến hành quang hợp.

Nhắm mắt.

Ngủ trưa.

Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, Phong Kỳ Kỳ đang ngủ ngon lành bỗng nhiên mơ màng cảm thấy cơ thể di chuyển dữ dội, đầu óc thì quay cuồng.

Cùng lúc đó, cô ý thức được bản thân đang ở trên cao…… xoay tròn.

……???

Cô chỉ là nằm vào trong hố ngủ một giấc thôi mà, chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?!

Trong một khoảnh khắc, Phong Kỳ Kỳ nhìn thấy xương của mình đang rải rác khắp nơi, một khối xương khớp bay vυ"t qua mặt cô.

Mà nơi cô vốn đang thoải mái dễ chịu nằm ngủ bổ sung canxi bây giờ đã bị bao phủ hoàn toàn bởi một vật thể hình người!

Xương của tôi!!!

Bùm một tiếng, Phong Kỳ Kỳ rơi vào trong nước.

Thẳng đến đã chìm đến đáy hồ, đánh ngã vài vị đồng loại thì cuối cùng cô mới hiểu ra ——

Có người rơi từ trên trời xuống và đập cô vỡ thành từng mảnh!!!!

Đầu còn xoay tròn bay thẳng lên trời rồi rơi xuống nước……

Dù là ai thì cũng chờ đấy cho tôi!

Ở đáy hồ, cái đầu nhỏ tròn vo đứng trên cái đầu lâu khác của đồng loại, tức giận mà nhảy dựng lên.