Chương 4

Sau khi giao lưu thân thiện với những bông hoa trắng xong, Phong Kỳ Kỳ bắt đầu cẩn thận rửa sạch xương cốt, ở những đoạn xương nối với nhau nếu như thấy quá khó rửa sạch thì có thể trực tiếp tháo ra.

Nếu lúc này mà có thêm một cái bàn chải nữa thì đúng là hoàn hảo.

Khi đang tẩy rửa, dưới đáy hồ có thứ gì đó làm lóa mắt cô, dưới tác dụng của sự hiếu kỳ, cô xoay người lặn xuống.

Cảnh tượng ở dưới đáy hồ nằm ngoài dự đoán của cô.

Chỉ thấy dưới đáy hồ có vô số những bộ xương trắng chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, bao phủ toàn bộ đáy hồ, từ hình dạng của đầu lâu thì có thể thấy được đây đều là xương người.

Cô muốn dọn ra một bãi đất trống nhưng mà không thành công —— có quá nhiều những bộ xương ở đây.

Nên cô đành phải đứng trên một đống xương trắng, còn có tâm mà tránh đi mấy cái đầu lâu.

Sau khi đứng yên im lặng nhìn chúng nó vài giây, Tiểu Bạch Cốt giơ cánh tay xương ngắn nhỏ của mình lên vẫy vẫy, vui sướиɠ mà chào hỏi: “Xin chào mọi người, rất vui được làm quen, tôi tên là Phong Kỳ Kỳ.”

Nếu như cô có thể trở thành Bạch Cốt Tinh mà sống lại, nói không chừng sau này chúng nó cũng sẽ sống lại thì sao, lúc này cứ chào hỏi làm quen xây dựng mối quan hệ giữa hai bên thì sau này mới có thể dễ dàng ở chung được nha.

Chỉ là……

Đều là bộ xương trắng như nhau, nhưng vì sao chúng nó đều cao hơn cô, to hơn cô, lớn hơn cô cơ chứ!

Nhưng mà, chúng nó đều đã bị lẫn lộn với nhau hết rồi, như này cũng quá thảm rồi đi.

Vậy nên sau đó, Phong Kỳ Kỳ, người đã quyết định ở lại đây, đã dành ra một tháng để dọn dẹp tất cả xương dưới đáy hồ và ghép chúng lại với nhau để khi tỉnh dậy, họ sẽ không đến nỗi phải hoảng loạn đi tìm kiếm xương của mình khắp nơi nữa.

Cô còn tặng cho mỗi người một bông hoa nhỏ màu hồng do cô sinh ra làm quà gặp mặt.

Như vậy mới gọi là thiện giải nhân ý* chứ!

*Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người.

Cuối cùng lại không thể tìm được đầu của một đồng loại ở đâu, Phong Kỳ Kỳ thấy vậy có chút khó chịu, liền đi tìm về một tảng đá, dùng con dao đã bị rỉ sắt chôn cùng mình mà miễn cưỡng khắc ra được một thứ có thể coi như là đầu lâu.

—— Không thể không nói, con dao găm này chất lượng cực kỳ tốt, dù đã bị rỉ sét thì cũng không làm ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó, so với xương của cô còn dùng tốt hơn.

Đem cái đầu làm bằng đá đặt lên cổ vị đồng loại cuối cùng, cuối cùng Phong Kỳ Kỳ cũng cảm thấy thoải mái, vỗ vỗ xương sườn của mình, dựa theo con số mình đã đánh dấu mà xưng hô với nó: “861, đừng ghét bỏ tay nghề điêu khắc của tôi nha, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này đó.”

Cô nhìn quanh những vị đồng loại xương trắng đang được xếp ngồi thành hàng ba vòng quanh thành hồ, sau khi đại công cáo thành, cô đứng ở giữa, tràn đầy khí phách và hăng hái mà nói: “Rất mong đến ngày mọi người tỉnh lại đó nha.”

Hình ảnh này có thể tưởng tượng được rằng nó đồ sộ đến mức nào.

Phong Kỳ Kỳ tràn đầy cảm giác thành tựu mà bơi lên bờ, nhưng lại không nhìn thấy những bộ xương vốn im lặng dưới đáy hồ lần đầu tiên có phản ứng —— cơ thể chúng tỏa ra chút ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt.

Sau khi lên bờ, Tiểu Bạch Cốt mặc bộ quần áo mình tự chế vào —— là một cái lá cây siêu to, ở giữa cắt ra một cái lỗ để chui đầu vào, lá cây có thể bao bọc toàn bộ cơ thể của cô lại.

Là một bộ cô gái xương trắng tinh xảo, cô tuyệt đối không thể liên tục khỏa thân như vậy được!

Để tìm ra được chiếc là có thể mặc vào này, cô đã phải tốn không ít công sức đấy.

Lá của những bông hoa trắng bên ao quá mỏng để có thể sử dụng, vì vậy Phong Kỳ Kỳ không còn cách nào khác ngoài lấy nhà mình làm trung tâm và dần đi rộng ra xung quanh để tìm.

Trong quá trình này, cô tính toán được rằng nơi cách nhà khoảng năm km sẽ bị sương mù dày đặc bao phủ, phần lớn thực vật trong sương mù dày đặc đã bị biến đổi, trở nên hung hãn và có thể cắn nuốt, vô cùng nguy hiểm.

Cô còn nhặt được một cái ba lô cũ nát, bên cạnh đó là một ít xương người đen sì, trong ba lô không có gì có thể sử dụng, nhưng có một cái sổ ghi chép, các trang giấy đã bị mục nát gần hết, nhưng cũng may là vẫn có vài tờ vẫn kiên cường mà “sống sót”, nội dung trên đó đã bị ngắt quãng, sau khi loay hoay xác định một hồi, cô đã nhìn ra được một số thông tin.

Một: Thế giới loài người đã bước vào ngày tận thế.

Hai: Tốc độ tiến hóa của dị chủng càng ngày càng nhanh hơn và sự sinh tồn của con người cũng ngày càng trở nên khó khăn hơn.

Dị chủng, hẳn chính là những sinh vật biến dị mà cô đã gặp được.

Phong Kỳ Kỳ đã từng bị một loài nhìn giống như nấm nuốt chửng, bị những cây dây leo màu máu nuốt chửng, bị bông hoa còn cao hơn cả cái cây nuốt chửng…… Sau khi chúng nuốt cô, không bao lâu sau liền sẽ run rẩy mà nhổ cô ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, lời giải thích duy nhất mà cô có thể nghĩ ra chính là: Đại khái là chúng cảm thấy cô không thể ăn.

Hay nói cách khác…… cô đã bị ghét bỏ.