Phong Kỳ Kỳ tăng tốc, rất nhanh đã đào ra được một chiếc một gỗ, trên bề mặt có dấu vết bị cháy và ăn mòn, nhưng tổng thể thì vẫn có thể coi là hoàn chỉnh.
Để cẩn thận, cô cầm lấy một cái xương sườn, đẩy mở nắp hộp ra —— nhỡ đâu bên trong có một con bọ to đáng sợ đột nhiên nhảy ra bám lên mặt cô, làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp của cô thì sao.
Cũng may là không có.
Phong Kỳ Kỳ im lặng mà lắp xương sườn về vị trí cũ.
Trong chiếc hộp gỗ có không ít bùn đất, tỏa ra một mùi hôi thối gay mũi khó ngửi, cô trực tiếp lật ngược chiếc hộp xuống đất, để lộ toàn bộ những thứ bên trong.
Một con dao găm rỉ sét, một khẩu súng lục không còn sử dụng được nữa, một vài bức ảnh đã bị mục nát loang lổ không còn có thể nhìn rõ người trong ảnh trông như thế nào, và một mặt dây chuyền to cỡ bằng lòng bàn tay, là hình một chú mèo con ngây thơ.
Phía sau mặt dây chuyền mèo con có một dòng chữ, cô nhìn sát lại gần để đọc, và nhận ra đó là hai chữ “Kỳ Kỳ”.
Đã xác định xong, đây thật sự vật bồi táng của cô.
Tuy rằng dao găm và súng đều đã vô dụng nhưng cô vẫn nhét chúng vào bụng —— đã có xương sườn chống đỡ rồi, nên nó sẽ không bị rơi xuống.
Cô bỏ mấy bức ảnh mục nát loang lổ kia lại vào hộp, một lần nữa chôn cái hộp xuống đất —— cái hộp này quá lớn, không nhét vừa vào bụng.
Sau khi làm xong tất cả, Phong Kỳ Kỳ xuất phát với tinh thần thoải mái, không biết đã đi được bao lâu, tầm nhìn cuối cùng cũng trở nên rộng rãi sáng ngời.
Sương mù gần như đã tiêu tan hết, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuyên qua những tầng mây, hai vách đá cao chót vót như chạm đến được cả mây xanh mà cùng giao tiếp với chân trời cao vời vợi, khiến cho cô có cảm giác mình càng trở nên nhỏ bé hơn.
Cô cảm thấy khả năng cô có thể bò lên dược trên đó là bằng không.
Nói thêm nữa thì cô thật sự sẽ khóc mất.
Một đường tới đây, bởi vì chân ngắn mà không biết cô đã ngã biết bao nhiêu lần.
Đem bản thân đang sống sờ sờ biến thành một bộ xương cốt đen sì.
Phía trước có một hồ nước tự nhiên với làn nước trong vắt màu xanh ngọc, xung quanh bờ hồ có cây cối hoa cỏ tươi tốt, ước chừng chúng cao đến 1 mét, những bông hoa màu trắng nở rộ tràn ngập sự tươi mát, những cánh hoa rung rinh trong gió như đang chào đón cô.
Trên đầu là những bông hoa xinh đẹp đang đung đưa trong gió, tỏa ra một loại cảm xúc vui sướиɠ.
Phong Kỳ Kỳ quyết định mình sẽ sống ở đây, chỗ này có nước có hoa hơn nữa còn có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, thật đúng là một vị trí tuyệt hảo để nuôi lớn cơ thể.
Cô moi vật bồi táng trong bụng rồi để xuống đất, không thể chịu được cơ thể dơ dáy bẩn thỉu của mình thêm một giây phút nào nữa, cô vui vẻ rạo rực mà nhảy xuống hồ nước.
Sau khi nhảy vào thì cô mới nhớ ra hiện tại bản thân đang là một bộ xương di động, cô sẽ không bị chìm xuống đâu chứ?!
Không bị chìm!
Sau khi xuống nước, bộ xương nhỏ nhẹ nhàng nổi trên mặt nước, với sức nổi của riêng mình, cô rất nhanh đã làm quen với nó, không cần ai dạy mà cũng học được cách đi trên mặt nước.
Khi cô đang tự mình chơi đến vui vẻ, thì bỗng nhiên nhìn thấy những khóm hoa trắng bên bờ hồ rũ cánh hoa xuống tiếp xúc với mặt nước, trên mặt nước dần nổi lên một loại ánh sáng huỳnh quang xanh biếc, ngay sau đó tất cả những ánh sáng huỳnh quang này đều hướng về phía cô.
???
Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá đã bao bọc lấy thân hình bộ xương nhỏ bé của cô.
Cảm giác thật thoải mái, xương cốt của cô đều cảm thấy thật ấm áp, có thể thấy cô đang hấp thụ ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá này.
Phong Kỳ Kỳ tò mò nhìn ánh huỳnh quang còn đọng lại trên xương mình, chẳng lẽ mấy khóm hoa trắng kia đã chủ động cung cấp chất dinh dưỡng cho cô sao?
Đợi đến khi ánh huỳnh quang biến mất, xương cốt của cô lại trở về thành màu trắng, lại nhìn về phía mấy khóm hoa trên bờ, tất cả đều đã rũ xuống, không còn tươi tắn như trước nữa.
Phong Kỳ Kỳ khẳng định lại suy đoán của mình.
Thật kỳ lạ, vì sao bọn chúng lại chủ động cung cấp chất dinh dưỡng cho cô cơ chứ?
“Bởi vì thích ta sao?”
Cô tới gần một trong những đóa hoa, theo sự tiếp cận của cô, cả thân hoa lẫn cánh hoa đều trở nên run rẩy.
Quả nhiên là bởi vì nó thích cô mà.
“Cảm ơn nha.” Cô vươn cánh tay xương nhỏ của mình sờ bông hoa trắng, “Ta cũng rất thích các ngươi.”
Bông hoa trắng càng trở nên run rẩy hơn.
Kích động đến vậy cơ sao.
Phong Kỳ Kỳ có chút ngượng ngùng.
Không nghĩ tới bản thân đã trở thành Bạch Cốt Tinh rồi mà vẫn có thể được hoa gặp hoa yêu.
Hình như trước kia cô không có được yêu thích như vậy.
Suy nghĩ này chợt lóe lên rồi lại biến mất.