Dạ Đàm múa điệu này, thực sự là rất không phụ sự mong đợi của chư thần, tư thế, điệu bộ đều vô cùng kinh diễm.
Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y khẽ vuốt cằm, nói: "Múa cũng không tồi, mềm mại mà không thô tục, thanh nhã nhưng không cứng nhắc, đủ để thấy công lao giáo dưỡng của Đôn đế."
Ây dà...... Li Quang thị có công giáo dưỡng hay không thì Dạ Đàm không biết. Nhưng điệu múa này hiển nhiên không phải công lao của bọn họ. Cho dù là người có da mặt dày như Dạ Đàm, cũng chỉ hợp đạo lý đáp: "Lời khen ngợi này, phụ vương ắt hẳn không dám nhận. Đều do bệ hạ có cách dạy dỗ, có cách dạy dỗ." —— vẫn là ngươi dạy dỗ ra một nhi tử tốt, đến cả chuyện này cũng có thể làm được!
Thiếu Điển Tiêu Y hiển nhiên chỉ nghĩ là nàng khiêm tốn, nói: "Ta thưởng cho ngươi một bình Lục Nhâm tiên lộ, trợ giúp ngươi sớm ngày luyện được Tích Cốc thuật, hoá thành thần tiên trên trời."
Dạ Đàm không biết Lục Nhâm tiên lộ kia là cái gì, nhưng nghe tên chắc cũng là một loại đan dược kiểm soát cảm giác. Nàng cung kính nói: "Thanh Quỳ tạ ơn."
Thiếu Điển Tiêu Y gật đầu, Thần hậu mỉm cười ra hiệu bảo nàng quay về chỗ ngồi. Nàng quay lại bữa tiệc hồi lâu, Thanh Hành quân vẫn còn đứng sững sờ ở trong điện. Thần đế nhất thời không vui: "Viễn Tụ!"
"A...... a!" Thanh Hành quân chợt hoàn hồn, cũng nhanh chóng trở về chỗ.
Lúc này, Huyền Thương quân rốt cuộc từ ngoài điện tiến vào, tự tại ngồi xuống bên cạnh Thần đế. Thanh Hành quân nhỏ giọng nói: "Không thể ngờ được dáng múa của ngươi...... lại siêu phàm thoát tục như thế."
Dạ Đàm liếc nhìn Huyền Thương quân ở xa xa, lại nhìn hắn, cười gượng: "Ha ha."
Trong điện lại tiếp tục ăn uống linh đình, chư thần đối với Thanh Quỳ công chúa đều ngợi khen hết lời. Thần hậu cũng thập phần vừa lòng, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Dạ Đàm. Một hồi mở tiệc này, nói chung là cả khách và chủ đều hết sức vui vẻ.
Thế nhưng ra khỏi Bồng Lai cung giáng, Dạ Đàm mới vừa trở về Thiên Ba viện, Huyền Thương quân đã từ phía sau bước vào.
Dạ Đàm tiến lên giữ chặt hắn, không thèm phân trần mà bắt đầu nịnh nọt: "Thiếu Điển Hữu Cầm, dáng múa của ngươi thực sự là uyển chuyển thướt tha, ngàn năm có một!"
Nhưng mà hiệu quả của câu ca ngợi này, chính là làm cho sắc mặt Huyền Thương quân vốn đã u ám mây mù càng thêm đen như đáy nồi. Hắn ném cho Dạ Đàm hai quyển sách.
Dạ Đàm nhặt lên, lật tới lật lui: "Đây là cái gì?"
Huyền Thương quân lạnh lùng thốt ra: "Là 《 nữ tắc 》 cùng 《 nữ huấn 》 của nhân gian các ngươi, chép cho ta một vạn lần (mười nghìn lần)!."
"Một vạn lần á?" Dạ Đàm giơ hai quyển sách lên, vẻ mặt khϊếp sợ, "Ngươi không phải bị điên rồi đó chứ?"
Huyền Thương quân nói: "Thiếu một chữ, không được ăn cơm, không được ngủ!!"
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.
Dạ Đàm lăn lộn dưới đất: "Một vạn lần, ta có chép tới đứt tay đứt chân cũng không thể xong được!!"
Nhưng Huyền Thương quân đâu có để ý tới nàng, sớm đã đi xa.
Dạ Đàm còn đang lăn lộn, bên ngoài lại có người tiến vào: "Li Quang Thanh Quỳ! Ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
—— Người tới không phải ai khác, chính là Bích Khung. Dạ Đàm liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như người sắp chết đuối vớ được cái cọc! Nàng bắt lấy Bích Khung, kích động đến rơi nước mắt: "Bích Khung tiên tử, thấy ngươi tới ta thực sự rất vui!"
"?" Bích Khung không hiểu mô tê gì cả, "Ta từ khi nào lại khiến cho ngươi trở nên mong đợi như vậy?"
Dạ Đàm đem 《 nữ tắc 》 cùng 《 nữ huấn 》 đưa cho nàng, nói: "Lại đây, giúp ta đem hai quyển sách này về, mỗi quyển chép một vạn lần, sau đó đưa tới Thuỳ Hồng điện."
Bích Khung đẩy nàng ra: "Dựa vào cái gì?! Một vạn lần! Ngươi có phải bệnh rồi hay không?"
Dạ Đàm nói: "Không phải ta có bệnh, là Thiếu Điển Hữu Cầm có bệnh!" Mới vừa nói dứt câu, giữa trán lại nóng lên, nàng "oái" một tiếng, vội nói: "Không không, Thiếu Điển Hữu Cầm không có bệnh, hắn phong thần tuấn tú (*), sắc nhã xuân hiểu (*), tinh mi kiếm mục (*), dung mạo như tuyết.
(*) phong thần tuấn tú: đẹp trai giàu có. (*) sắc nhã xuân hiểu: dung mạo như buổi sớm mùa xuân. (*) tinh mi kiếm mục: mắt ngài mày kiếm Bích Khung lùi lại vài bước, thực ra còn muốn chạy, nữ nhân trước mặt xem ra thực sự là điên rồi. Dạ Đàm vội giữ chặt nàng: "Ngươi hãy nghe ta nói, nếu ngươi giúp ta chép hai quyển sách này một vạn lần, ta ngay lập tức sẽ viết một phong thư, gửi tín vật cho muội muội ở Ma tộc xa xôi của ta. Sao hả?"
"Ơ?" Như vậy rất hợp với kế hoạch của mẫu thân, nhưng...... Bích Khung nhìn nhìn hai quyển sách kia, nói: "Việc ta mang tín vật của ngươi giao cho muội muội ngươi, đối với ngươi vốn chính là giúp đỡ rồi. Dựa vào cái gì còn muốn ta chép sách cho ngươi chứ?"
Dạ Đàm nói: "Ngươi dám không chép thử xem. Nghĩ kĩ đi, bản công chúa không phải là bất cứ lúc nào cũng đều muốn liên lạc với muội muội ngu xuẩn kia đâu."
Bích Khung suy nghĩ trước sau, nếu nàng ta đồng ý mang tín vật đưa cho "Dạ Đàm", thì chính là lén lút qua lại, thông đồng với Ma tộc. Thần đế đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ. Cái này dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng...... chép hai quyển sách này một vạn lần, cũng quá nhiều rồi!
Vậy phải chép tới khi nào chứ?
Nàng có chút muốn khóc.
Dạ Đàm một tay lấy lại hai quyển sách: "Không sao, quên đi! Hừ." Nàng làm bộ dạng như hạ quyết tâm tự mình làm, Bích Khung vội nói: "Ta giúp ngươi chép! Nhưng ngươi phải đưa tín vật cho ta, hơn nữa phải viết một phong thư cho muội muội ngươi!"
Dạ Đàm vung bàn tay trắng nõn lên: "Không thành vấn đề! Chính tay viết thư, ngươi nói cái gì ta viết cái đó, một chữ cũng không thiếu!"
Bích Khung cầm hai quyển sách, cau mày trở về Trọng Mặc đài.
Dạ Đàm thở dài một hơi, ngồi trên ghế tựa. Man Man nói: "Cứ tiếp tục như vậy mà không có biện pháp, tên biếи ŧɦái đó sớm muộn gì cũng hành hạ ngươi tới chết!"
"Vậy ta có thể làm sao bây giờ?" Dạ Đàm trở mặt xem thường, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch nước, "Ta đánh cũng đánh không lại hắn, lại không nghĩ ra được cách nào chạy thoát. Bây giờ còn phải gánh thêm cái thứ này......" Nàng chỉ chỉ vào Hồng Quang Bảo Tình trên trán, "Ta ngay cả mắng hắn một câu cũng phải chịu bỏng thấy không?"
Man Man dùng đầu cánh sờ sờ đầu nàng: "Đàm Đàm à, ngươi bình thường thông minh, sao lúc này lại hồ đồ vậy? Hắn dù có thế nào đi nữa, cũng chỉ là một nam nhân. Mà ngươi lại là một nữ nhân, còn là một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp cùng trí tuệ xuất chúng. Chỉ cần ngươi mê hoặc hắn, khiến hắn thần hồn điên đảo, năm mê ba tỉnh, vậy hắn còn không phải tuỳ ngươi chi phối sao? Đến lúc đó, ngươi muốn hắn đi hướng đông, hắn sẽ không dám đi hướng tây. Ngươi muốn hắn đuổi chó, hắn sẽ không dám đánh gà! Như thế ngày tháng sau này của ngươi ở Thiên giới, không phải sống dễ chịu hơn sao?"
"Nói đúng lắm." Dạ Đàm vuốt vuốt cằm, càng nghĩ càng cảm thấy rất có lí.
Man Man tỉnh táo tinh thần, vội nói: "Ta thấy tên biếи ŧɦái kia rất bận, hiện tại khẳng định vẫn chưa nghỉ ngơi. Hắn bình thường trông có vẻ thanh cao, tự do tự tại, chắc chắn là không có nữ nhân nào dám tới gần quan tâm lấy lòng. Chính là cái gọi là, muốn bắt được một nam nhân, trước hết phải nắm được dạ dày của hắn. Ngươi chỉ cần nấu một chén canh nóng đưa qua, hắn nhất định sẽ vô cùng thoải mái."
"Rất có lý!" Dạ Đàm nói làm là làm ngay. Nàng một đường đi vào phòng bếp nhỏ của Thiên Ba viện, bởi vì cân nhắc đến chuyện nàng vẫn còn là người phàm, chưa từng tích cốc, nguyên liệu nấu ắn trong phòng bếp nhỏ này đều được chuẩn bị đầy đủ cả. Dạ Đàm nhìn đông nhìn tây, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ vào một vò bột trắng gì đó, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây đây đây......" Man Man đứng ngồi không yên, "Bột, bột mì."
Dạ Đàm bừng tỉnh hiểu ra: "A! Sao lại không giống với thứ bình thường ta ăn?"
Nói thừa! Man Man run rẩy nói: "Bởi vì thứ bình thường ngươi ăn là bột đã được chế biến xong. Sao ta đột nhiên có một loại dự cảm xấu...... Hay là cứ để ta tới giúp ngươi làm đi?"
Dạ Đàm vung bàn tay trắng nõn lên: "Đi đi đi, một chén canh thôi mà, có gì khó đâu chứ? Bản công chúa tự mình làm được rồi!"
Sau đó Dạ Đàm ở trong phòng bếp bận rộn ba canh giờ.
Mắt thấy sắc trời đã ửng sáng, Man Man ló đầu vào: "Ngươi có ổn không vậy?"
Dạ Đàm bưng một chén canh, mặt xanh mày xám đi ra: "Được rồi được rồi, không thể ngờ được thật đúng là rất khó. May mà bản công chúa sáng dạ khéo tay, trí tuệ vô song."
Man Man rướn đầu nhìn lướt qua, thấy bát canh bánh trôi thập cẩm kia tỉ lệ cũng không tệ lắm, nói: "Vậy ngươi nhanh chóng đưa qua đi. Trời sắp sáng rồi." Dạ Đàm "ừ" một tiếng, đang định đi, Man Man lo lắng đuổi theo, lại hỏi một câu: "Cái này...... thực sự là không có vấn đề chứ?"
Dạ Đàm nói: "Có thể có vấn đề gì? Ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao?"
Nàng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bưng khay, lập tức đi tới Thuỳ Hồng điện.