Ở tiền tuyến, Đỉnh Vân cùng Chúc Cửu Âm gia nhập chiến cuộc, theo sau Ô Đại từng bước áp sát. Huyền Thương quân khẽ chau mày, lui ra phía sau vài bước, triệu tập đàn Hi Thị, tay phải gảy nhẹ một cái, dây cung liền nổi lên cuồng phong sấm sét.
Xung quanh đất đá bay mù trời, núi lở băng tan, tiếng kêu kinh thiên động địa. Dạ Đàm ngồi ở bên trong kiệu, biết là hai tộc Thần, Ma giao chiến, nàng không có hứng thú, cũng không muốn xem một trận náo nhiệt này. Nhưng bỗng nhiên, màn kiệu bị xốc lên một góc, một cái đầu chim ló vào dò xét, mấy cọng lông ngu ngốc trên đầu nó còn không ngừng run rẩy.
Nó phát hiện ra Dạ Đàm, lập tức hưng phấn chui vào trong, vỗ cái cánh nhỏ nói: "Đàm Đàm, nhìn thấy ngươi ta thực sự rất vui."
Dạ Đàm thở dài: "Đáng tiếc ta nhìn đến ngươi lại linh cảm có một loại điềm xấu sắp xảy ra." Con chim này tên là Man Man, một thân lông xanh đỏ, lại chỉ có một cái cánh và một con mắt. Thoạt nhìn trông rất quái dị. Nếu nó ở trong này, chứng tỏ Thiếu quân của Yêu tộc Đế Lam Tuyệt cũng đang ở gần đây.
Dạ Đàm hỏi: "Mới vừa rồi là Đế Lam Tuyệt phái người bắn tên, dẫn dụ hai tộc Thần, Ma giao chiến đúng không?"
Man man lách vào trong lòng ngực nàng, nói: "Đàm Đàm, ngươi quả nhiên vẫn thông minh thanh khiết như vậy. Thiếu quân bảo ngươi hãy nhanh chạy trốn, hắn sẽ đến cản phía sau."
Dạ Đàm nắm lấy cái cổ chim của nó, vẻ mặt dữ tợn: "Trốn cái gì mà trốn! Nếu ta mà là cha của Đế Lam Tuyệt, ta nhất định sẽ lột da hắn, may thành váy da hổ để mặc!
Man Man giãy dụa, kêu vài tiếng: "Đàm Đàm, ngươi sao có thể nói như vậy, Thiếu quân nhà ta đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, ngay cả Thần tộc, Ma tộc đều dám đắc tội, ngươi chẳng lẽ lại không có một chút cảm động nào sao?"
Vẻ mặt của Dạ Đàm càng trở nên hung hăng hơn: "Ta đang làm Ma phi rất thuận lợi, tự mình lại có vinh hoa phú quý hưởng không hết. Hắn đến quấy rối, còn muốn ta cảm động? Lão Hổ thối tha đó đang ở đâu?"
Cánh Man Man chìa cánh ra, chỉ về phía Bắc nói: "Ngay ở bên kia."
Dạ Đàm không còn cách nào khác, đành phải xuống kiệu, mới vừa đi được vài bước, liền gặp mấy ma binh cản đường. Bọn họ thân là Ma tộc, không hề đem vị công chúa Nhân tộc này để vào mắt, lúc này lập tức rút đao ra ngăn cản nàng, nói: "Thỉnh Ma phi đợi ở trong kiệu, không được rời khỏi đây nửa bước!"
Dạ Đàm tiện tay đem Man Man ném xuống đất, còn đá thêm một cước. Nàng nói: "Ai da. Cây quạt của ta bị rớt rồi, giúp ta nhặt lên đi."
Trong lúc nói chuyện, nàng khẽ chỉ một ngón tay xuống đất, lông của Man Man xù lên thành một nhúm, ngược lại thực sự trông giống một cái quạt lông vũ. Tầm mắt của mấy ma binh di chuyển theo, đang định đi nhặt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tay trái Dạ Đàm khẽ nhấc, dòng khí trước người lập tức vặn vẹo. Ma tức màu tím nhạt trên người mấy ma binh kia toàn bộ chảy ngược vào cơ thể nàng.
Tay phải nàng cầm hoa gai đâm tới, lăng không vừa chuyển, mấy ma binh lập tức chết ngay tại chỗ.
Dạ Đàm vẩy vẩy hoa gai, binh khí nhỏ từng giọt máu, nàng thở dài: "Chuyện bi thương này dạy cho chúng ta rằng, hiểu biết lễ độ quan trọng cỡ nào."
Man Man từ dưới đất đứng dậy, dùng cánh phủi phủi đất dính trên người, sâu trong thâm tâm nói: "Vậy ngươi đối với ta có chút lễ độ nào hay không hả?"
Dạ Đàm khom lưng xách nó lên, cầm đôi chân thon dài của nó phẩy phẩy, nó lại thực sự rất giống một cái quạt lông vũ. Trên mặt đất la liệt xác chết, đâu đâu cũng có thể thấy phần còn lại của tay chân đã tan xương nát thịt. Dạ Đàm nói: "Ta với ngươi thì còn nói gì đến lễ độ. Đi, đi tìm tên Thiếu quân Lam Tuyệt đầu óc chứa toàn tật xấu kia của ngươi."
Man Man nghiêm mặt nói: "Đừng hình dung Thiếu quân như vậy được không? Ngài ấy tốt xấu gì cũng là loài hổ mắt trắng oai phong lẫm liệt."
Dạ Đàm cười ha hả: "Yêu tộc Đế thị nhất mạch, tất cả thành viên đều có thể xưng Lão Hổ, chỉ có Thiếu quân nhà ngươi là Tiểu Não Phù."
Man Man dùng cánh che miệng cười trộm, Dạ Đàm vừa nói chuyện với nó, vừa vượt qua đám ma binh. Một tia máu tươi bắn tới, Man Man cả kinh, rúc đầu vào ngực áo Dạ Đàm, sống chết không chịu lộ ra nửa cọng lông.
Thần tộc lúc này, Thanh Hành quân phụng mệnh huynh trưởng Huyền Thương quân đến canh giữ ở cạnh kiệu. Trước mắt cát đá bay tứ tung, mây đen che lấp mặt trăng, không rõ tình hình chiến trận. Hắn nhày lên tán cây bên cạnh, tiên tay bẻ một phiến lá cây ngậm trong miệng, vừa rung chân vừa theo dõi cuộc chiến.
Đột nhiên, phía sau có một giọng nói quen thuộc từ dưới đất vọng lên: "Viễn Tụ, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?"
Thanh Hành quân quay phắt đầu lại, chỉ thấy cát bay khói đặc bên trong, Tam điện hạ Triều Phong của Ma tộc cầm trong tay chiến liêm Tham Niệm từ trên trời giáng xuống. Hắn nhổ lá cây ra, nói điều không nên nói ra trước mặt: "Triều Phong! Nghe nói ngươi đường đường là Tam điện hạ của Ma tộc lại bị giáng xuống làm thám báo?"
"Khụ khụ." Triều Phong ho nhẹ hai tiếng, cũng may da mặt hắn không mỏng đến mức bị một lời nói châm chọc này xuyên thủng. Hắn đáp: "Ma chức tôn ti địa vị cao thấp, chẳng qua cũng là vì thương sinh linh trong thiên hạ mà cống hiến hết sức lực. Tầm mắt, lòng dạ của Viễn Tụ ngươi chắc không phải hẹp hòi như thế đâu nhỉ."
Hắn nhìn lướt qua dải lụa trắng trong tay Thiếu Điển Viễn Tụ, tấm tắc hai tiếng, nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đồ vật của nam nhân không thể mềm yếu như vậy. Ngươi nên đổi binh khí đi thì hơn, nếu không vĩnh viễn đều chỉ có thể là đệ đệ."
Thanh Hành quân ngắm nghía pháp bảo của mình, dải lụa trắng này tên là Kinh Hồng, cũng là pháp bảo hàng đầu của Thần tộc. Nhưng không biết đã bị Triều Phong cười nhạo bao nhiêu lần. Hắn nói: "Ta cứng rắn hay không, ngươi cứ thử xem sẽ biết."
Dứt lời, hắn tung dải lụa trắng ra. Không trung nhất thời hiện ra dãy ánh sáng bảy màu toả hào quang chói mắt.
Triều Phong nghênh chiến, Tham Niệm cùng Kinh Hồng giao kích, ầm ầm một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, nhưng hắn vẫn còn có thể khua môi múa mép. Hắn vừa đánh vừa lui, nói: "Viễn Tụ, hà cớ gì phải tức giận như vậy? Thiên giới cứ hễ nhắc chuyện con trai của Thần đế, có mấy người biết tới Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ? Ngươi nên có chủ kiến của bản thân, dù sao cũng không thể cả đời đi theo phía sau Thiếu Điển Hữu Cầm, làm kẻ phụ hoạ được."
Dải lụa trắng trong tay Thanh Hành quân phát sáng càng mạnh, rực rỡ hồng quang đem Triều Phong bao vây ở trong đó, hắn cười lạnh: "Châm ngòi ly gián, hoá ra ngươi cũng chỉ có mỗi thủ đoạn thấp kém đó thôi sao?"
Triều Phong vung chiến liêm, ngăn dải lụa trắng sắc bén như dao, cao giọng nói: "Lời nói thật bao giờ cũng khó mà nghe lọt tai. Nhưng nếu có một ngày, trong lòng ngươi có mưu cầu, có thể sẽ hiểu được lời ta nói hôm nay, từng câu từng chữ đều là lời vàng ngọc cả đấy."
Thanh Hành quân biết hắn gian xảo, dứt khoát không thèm đáp trả lại, chuyên tâm ứng chiến. Trong kiệu, Thanh Quỳ bỗng nghe thấy một tiếng nổ, cái kiệu nhất thời chao đảo. Nàng lấy làm kinh hãi, nhô đầu ra, lại thấy dưới đất nứt ra một khe hở lớn, một nửa kiệu đã bị lọt vào trong đó.
Thanh Hành quân nghe thấy tiếng vang ở đằng xa, biết mình đã trúng kế của Triều Phong. Nhưng Triều Phong đột nhiên lại tăng thêm công lực, chặt chẽ kiềm chế hắn, có muốn thoát ra cũng không được. Cốc Hải Triều tung một chưởng gần như bổ cái kiệu ra, một đám kim giáp thần binh đâu chịu để hắn tiếp cận Thiên phi được? Ngay lập tức liều chết ngăn chặn.
Cái kiệu mắc kẹt ở giữa khe nứt, lung lay sắp đổ. Thanh Quỳ buộc phải dùng cả tay chân, bò ra khỏi kiệu. Bên ngoài Thần, Ma giao chiến, trời đất u ám. Ngay cả Thần tộc ở bên nào cũng không phân rõ. Nàng né tránh cát đá bay tứ tung, lảo đảo đi theo hướng có tiếng đàn.
- ---- Huyền Thương quân thiên về đàn, hướng theo tiếng đàn mà đi chắc chắn không sai.
Huyền Thương quân đang cùng Ô Đại, Đỉnh Vân, Chúc Cửu Âm chiến đấu ác liệt, chợt thấy mơ hồ bên trong sương khói, một nữ tử đang vội vã nhảy ra ngoài trốn. Không phải ai khác, chính là Dạ Đàm! Hắn chỉ vừa có chút phân tâm, Ô Đại liền một búa bổ tới, chém rơi vài sợi tóc của hắn. Hẳn trở tay gảy một cái, âm thanh từ dây cung đánh thẳng vào Ô Đại, rồi tự mình phóng xuống.
Dạ Đàm chỉ cảm thấy một bóng ma bỗng nhiên kề sát bên mình, bản thân thì giống như con gà con bị diều hâu cắp trúng, được xách lên giữa không trung. Nàng ngẩng đầu lên, trông thấy một bộ mặt không cảm xúc.
"Thiếu Điển Hữu Cầm!" Chết tiệt! Dạ Đàm cả người đều không được thoải mái, ánh mắt này của ngươi thật đúng là tinh nhạy, ta núp kĩ như vậy rồi mà, làm thế nào ngươi lại thấy được ta chứ?!
Huyền Thương quân mím chặt đôi môi mỏng, xoay người ngồi lên một cành cây. Ba người Ô Đại, Đỉnh Vân, Nhiên Thành từng bước áp sát. Hắn chỉ có thể thuận thế đem Dạ Đàm vòng vào trong lòng ngực.
Đây là.....ngực? Hắn xưa nay có lối suy nghĩ tỉ mỉ, vì vậy nên ánh mắt cùng tay của hắn rất nhanh đồng thời xác nhận một lần, sau đó trong nháy mắt cảm thấy có gì đó không đúng ----- lần trước ở Võng Lượng thành, do bị nàng trêu đùa, từng liếc mắt nhìn kĩ một chút. Nhưng.....hình như không giống như vậy....
Ta đây là đang nghĩ cái gì vậy chứ?! Hắn còn chưa kịp xấu hổ, tiếng đàn đã lệch nhịp ----- hắn gảy sai một âm rồi.
Chuyện này hiển nhiên là quá mức khó coi, Huyền Thương quân định dùng ngón tay gảy lại, nhưng đã bị Ô Đại bắt được thời cơ.