Chương 53: tim đau

Đi theo vị tiểu công công đến nơi ngự hoa viên, từ xa đã nghe được tiếng nói cười rôm rả của chàng cùng tứ phi, nhìn họ ôm nhau cười đùa thân thiết, tim nàng lại bất giác nhói lên từng cơn, nhiều lần nàng từng trộm ao ước được như các nàng ấy, được nũng nịu trong vòng tay ấm áp của chàng, hằng đêm được gối đầu lên tay chàng mà ngủ say và ngày ngày được nghe chàng trao lời yêu thương thiết tha. Nhưng tất cả chỉ là ước mơ mà thôi, khẽ cười chính bản thân mình, nàng vẫn bước đi về phía trước, để không ai có thể nhận ra suy nghĩ của nàng lúc này.

- Tiểu nhân bái kiến mệnh ông, lần đầu gặp mặt mệnh ông, có gì lỗ mãng xin người lượng thứ cho.

Đưa mắt nhìn về bóng lưng nhỏ bé kia, không hiểu sao hắn lại vô tình gộp chung với hình bóng của nha đầu cuồng đồ đen kia, đều mang trong mình một ngạo khí ngút trời, đều coi gian khó làm thử thách mà thích thú đối đầu và đều khiến hắn nhớ đến bóng hình nàng ấy.

Hắn khẽ cười một hơi, như cười cho suy nghĩ đó của mình, như cười thế đời lắm thứ không thể ngờ.

- Các ái phi của ta đều do ngươi cứu, trẫm thật sự muốn hỏi, ngoài phần thưởng trên bảng cáo thị ra, ngươi còn muốn trẫm thưởng gì không?

- Tiểu nhân nào dám mơ mộng gì, chỉ là tiểu nhân sinh ra trong mái ấm nghèo, từ nhỏ đã sống với mẹ, lấy nghề thầy đồng nuôi tiểu nhân nên danh như ngày hôm nay. Nên mới hay tứ phi không phải là bệnh dịch mà là ... bị người ta yểm bùa.

Long nhan biến đổi đột ngột, nụ cười treo trên khóe môi vụt tắt, đôi tay ôm lấy người đẹp bất giác siết chặt khiến các nàng khẽ rên đau đớn.

- Bị yểm bùa ư? Các nàng cũng biết chuyện này đúng không, tại sao không cho người bẩm báo đến ta, chả lẽ các nàng nghĩ ta không có đủ khả năng cứu bảo vệ các nàng sao?

Như nhận ra thiên tử đã thật sự nổi giận, mọi người xung quanh nơi đó đều đồng loạt quỳ xuống, dập đầu xin tha thứ.

- Chúng thần thϊếp nào dám nghĩ vậy, chỉ là chúng thần thiệp cũng mới vừa hay biết cách đây không bao lâu, nên đã hẹn nhau ra để bàn bạc về cách gỡ bùa này, mong mệnh ông hiểu cho tấm lòng chúng thần thϊếp mà đừng tức giận nữa ... được không?

- Hừ ... nếu các nàng đã nói vậy thì ta tạm gác qua vụ này, nhưng hứa với trẫm là không được có lần sau đâu.

- Nhất định.

Tiếng cười giòn tan của chàng hòa quyện với âm thanh trong trẻo của chúng phi tạo nên một màn tình cảm thắm thiết, đủ khiến người ta nhìn vào mà sinh lòng ngưỡng mộ. Chỉ có nàng nơi đây tim giá băng, từng ánh mắt nụ cười ấy như vết dao cứa vào tim nàng, rách nhiều đến nỗi trái tim ấy như tê liệt, mất cảm giác.

Hãy nhìn đây, khi các ái phi của chàng gặp nạn, chàng sốt sắn vậy đó, lo âu đến gầy người, như thể trân bảo mà ôm vào trong ngực, không muốn để bị hao tổn, sức mẻ. Còn khi ta gặp nạn thì sao, chàng vô tâm lạnh lùng, chán ghét ghẻ lạnh, thì ra tình người là thế đấy, tại sao trăm lần như một, dù chàng có làm ta tổn thương thế nào đi chăng nữa, ta vẫn không buông xuống được tình cảm này. Nên nói nàng quá mạnh mẽ hay quá đỗi ngu ngốc đây.

- Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau nêu ra ý kiến của ngươi đi, nếu làm tốt ngươi muốn gì đều sẽ thưởng cho ngươi, nhưng nếu không tốt thì không chỉ mình ngươi, mẹ ngươi cũng không được sống yên đâu.

- Vâng. Theo những gì tiểu nhân học được từ mẫu thân của mình, thì thần đoán đây chín phần là ngải, cụ thể hơn là ngải của tộc U Linh, tưởng chừng như đã thất truyền từ lâu. Loại ngải này được tạo ra từ nổi thù hận của người gieo ngải, sau đó dùng hơi thở của chuột khuê ly, loại chuột được tôn làm linh vật của tộc, ếm vào trong xác chết, sau đó ngâm trong dung dịch quỷ ám hai tháng rồi bắt đầu cho các xác chết này đi săn mồi, hay nói các khác là đi ăn thịt người để tăng thêm tính lãnh huyết trong đá huyết tâm giữa ngực.

Nói đến đây, cả không gian như yên ắng đến lạ thường, tứ phi không giấu được vẻ hoảng hốt, có người còn không chịu nổi mà chao đảo ngất xỉu.

- Ngươi ... ngươi nói có phải là vụ lệ quỷ ăn thịt người hoành hành mấy tháng trước không? Thật không ngờ đó không phải quỷ mà lại là cách người ta nuôi xác sống ... mệnh ông, thϊếp sợ

- Không sao không sao ... có ta ở đây mà.

---------------- hết chương 53 ----------------