Ngày xuân săn càng đến gần, ta không đến chỗ tiên sinh, mỗi ngày ở nhà chờ Cố Diên Chi.
Ngoài thư phòng, ta gõ cửa mấy lần, bên trong mới có tiếng đáp lại, đẩy cửa vào, Cố Diên Chi nhìn ta, tầm mắt lại rơi vào hộp thức ăn ta xách.
Ta cười tươi đi tới: "Là canh tướng quân thích uống nhất, uống lúc nóng đi."
Cố Diên Chi chống má nhìn ta, ta bưng bát đưa cho hắn: "Để ta đút tướng quân nhé?"
Cố Diên Chi thế mà lại liếc ta một cái, nhận lấy bát tự uống.
Ta ngồi đối diện hắn nhìn hắn, động tác uống canh của hắn đều rất đẹp, cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái.
"Xem đủ chưa?" Cố Diên Chi hỏi ta.
"Chưa." Ta lắc đầu, nói xong lại hối hận, đỏ mặt nhìn hắn, hắn cúi đầu uống trà, nhàn nhạt nói: "Ta không phải là người tốt, ngươi không cần phải tốn công với ta."
Ta gật đầu: "Vậy thì, tướng quân để ta ở lại phủ hai năm, hai năm sau ta sẽ đi, được không?"
Cố Diên Chi khó hiểu nhìn ta.
Bởi vì hai năm sau, hai chuyện lớn ảnh hưởng đến vận mệnh của tướng quân sẽ không còn nữa, ta cũng có thể toàn thân trở ra.
"Ta đảm bảo, hai năm sau ta chắc chắn sẽ rời đi, chắc chắn sẽ không dây dưa với tướng quân."
Hắn nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu: "Tùy ngươi."
Có được lời đảm bảo này của hắn, ta lập tức yên tâm, trước khi ta hoàn thành mục tiêu, hắn sẽ không đuổi ta đi.
"Cảm ơn tướng quân, ta đi đây!"
Như vậy ta không cần ngày nào cũng đi đưa canh nữa, đến lúc nhắc hắn là được nhưng hắn lại xuất hiện trước viện của ta mấy lần, ta đón hắn hỏi: "Tướng quân tìm ta có chuyện gì?"
Hắn liếc ta một cái, khoanh tay nói: "Nhà của ta, ta đi dạo một chút không được sao?"
"Ồ ồ, tất nhiên được, vậy tướng quân đi thong thả."
Hắn nhìn ta thật sâu, phất tay áo bỏ đi.
Tỳ nữ tò mò nói: "Tướng quân sao có vẻ không vui?"
"Có lẽ là vẫn chưa được phục chức, hắn vẫn buồn bực." Ta thở dài, đợi thêm vài ngày nữa là được.
Hôm sau đi dạo, ta lại gặp Cố Diên Chi, chạm mặt nhau, ta tiến lên hành lễ.
Cố Diên Chi ho hai tiếng, cố ý nói chuyện với ta một lúc, giữa chừng lại ho thêm mấy lần.
"Tướng quân hình như bị bệnh rồi." Tỳ nữ đau lòng nói.
"Vậy thì ngày mai ta sẽ nấu cho hắn một ít canh thanh nhiệt." Ta thở dài.
Trưa hôm sau, ta lại hầm canh mang đến cho Cố Diên Chi, tâm trạng hắn trông có vẻ rất tốt: "Canh này không tệ, ngày mai tiếp tục nấu đi."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, không nhịn được tự uống một bát, cũng không có gì đặc biệt.
Về đến phòng, tỳ nữ trong phòng ta kinh ngạc nói: "Tướng quân chưa từng uống canh người khác đưa."
"Không thể nào, bọn Lục Dao không đưa sao?"
Tỳ nữ che miệng cười bí ẩn, kéo ta trốn ở ngoài chính viện xem náo nhiệt, quả nhiên thấy Lục Dao xách hộp thức ăn đến chính viện nhưng ngay cả cửa viện cũng không vào được đã bị đuổi ra.
"Có lẽ tướng quân hôm nay có việc, không muốn bị quấy rầy?" Ta nhỏ giọng nói.
Lục Dao bị đuổi đi, vô cùng tức tối, lại kéo bè kéo cánh đến tìm ta gây phiền phức, tỷ tỷ muội muội một hồi giả tạo, còn bỏ thuốc vào chén trà của ta, ta đương nhiên không uống, đuổi hết mọi người đi.
Nhưng không ngờ, ta vẫn trúng kế của các nàng, hôm sau trên mặt ta nổi rất nhiều nốt đỏ, tra hỏi mới biết, các nàng đã rắc không biết thứ bột gì lên gối của ta, muốn hủy dung nhan của ta.
Ta tức giận cầm gối đi tìm các nàng, ấn mặt các nàng vào gối của ta cọ xát: "Không biết điều, muốn hủy mặt ta, vậy thì cùng nhau hủy, ai cũng không thoát."
Trong viện vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, giống như lần trước, các nàng tóc tai rũ rượi khóc lóc, muốn tìm tướng quân làm chủ.
Đánh xong ta thấy thoải mái rồi nhưng Cố Diên Chi cũng bị kinh động.
Cảnh tượng tái hiện, ta không dám đến gần Cố Diên Chi, nghĩ rằng nếu hắn muốn đánh thì đánh, đuổi ta đi ta cũng không sợ.
Dù sao, ta cũng phải trút được cơn tức này.
Cố Diên Chi lạnh lùng nói: "Theo quy củ mà làm, mỗi người sáu mươi roi, đuổi ra khỏi phủ."
Hắn phất tay áo bỏ đi, thị vệ tiến lên, áp giải bọn Lục Dao đi, chỉ để lại một mình ta.
Ta ngạc nhiên không thôi, không chỉ ta, bọn Lục Dao cũng rất kinh ngạc.
"Tướng quân, tướng quân sao không đánh Tɧẩʍ ɖυng?"
"Tướng quân thiên vị!"
"Tướng quân, bọn ta biết sai rồi."
Cố Diên Chi không ngoảnh lại, chỉ để mặc bọn Lục Dao khóc ở đó.
Tỳ nữ của ta phấn khích nói: "Tướng quân đối xử với cô nương không giống với người khác."
Buổi chiều có đại phu đến, xem mặt ta rồi để lại thuốc mỡ, dặn dò ta cách dùng.
Bọn Lục Dao thực sự bị đuổi đi, sau khi các nàng đi, cuộc sống của ta thoải mái hơn, không ai cãi cọ ầm ĩ, còn có đồ ăn ngon, quần áo cũng nhiều vải hơn, tỳ nữ cười nói: "Cô nương không ra ngoài không biết, bên ngoài đều đồn tướng quân bị cô nương mê hoặc, vì cô nương mà đuổi hết một viện nữ nhân, chỉ sủng ái một mình cô nương."
Chỉ sủng ái ta? Nếu không phải mặt ta dày, mấy hôm trước hắn đã đuổi ta đi rồi.
Buổi tối Cố Diên Chi về, đưa cho ta một phong thư mời: "Vương phu nhân tổ chức tiệc thưởng hoa, tỷ tỷ của nàng cũng sẽ đến."
"Thân phận của ta có thích hợp để đi không?"
Ta tuy đã thoát khỏi nô tịch nhưng vẫn là con gái tội thần, không được lên mặt.