Chương 5

Quả thực, Hạ An chưa bao giờ là người biết nghe lời, cô sinh ra đã mang trong mình tính cách phản nghịch, song cũng là một người phụ nữ thông minh, biết cách tự bảo vệ mình. Daniel đối với cô cũng là một thử thách, cô luôn thích dò xét điểm mấu chốt của hắn, nếu hắn thực sự tức giận, Hạ An luôn có cách khiến hắn bình tĩnh lại, mặc dù cuối cùng cô vẫn là người bị tổn thương.

Người biết co biết giãn mới là vương giả.

Hạ An khịt mũi lạnh lùng nói: "Bảo người của anh đừng có chặt tay ông ta, hợp đồng của tôi còn chưa ký xong đâu."

Nghe được lời của cô, Daniel bật cười và nói: "Đã quá muộn!" Hắn tỏ vẻ chuyện đó không liên quan gì đến mình.

...

Hạ An không nói nên lời, đứng dậy định rời đi, Daniel đột nhiên nắm lấy tay cô kéo về phía hắn, tay còn lại vòng qua eo cô, buộc cô phải đến gần mình. Hạ An giật mình, đặt bàn tay không bị giữ của mình lên ngực hắn, cố gắng thoát ra, sau khi thử mấy lần cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến thân dưới của hai người dính sát vào nhau, cô kiên quyết từ bỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ở khoảng cách gần như vậy, cô nhận thấy khóe mắt hắn hiện lên những vết chân chim mờ mờ, cô sững sờ trong chốc lát, trong lòng tràn ngập kinh ngạc.

Thời gian khiến con người già đi rất nhanh.

Chỉ trong vòng ba năm, khóe mắt đã xuất hiện vết chân chim, ở độ tuổi xấp xỉ bốn mươi, hắn đang trên con đường đi đến đỉnh cao nhan sắc, mấy vết chân chim kia chỉ khiến hắn càng khí chất hơn. Nếu là một người phụ nữ, vài sợi tóc bạc, mấy vết chân chim nhỏ xíu, những đốm tàn nhang nhạt đến mức không thể nhạt hơn cũng đủ khiến cô ấy suy sụp, chưa kể đến nỗi sợ hãi khi nhìn tuổi tác của mình ngày một lớn, còn đáng sợ hơn khi thấy giá cổ phiếu xuống dốc không phanh.

Thời gian thật bất công, xã hội thật trớ trêu. Hạ An cảm thấy đau lòng cho hắn, cũng buồn cho chính mình. Cô không muốn hắn già đi, cũng không muốn bản thân mình già đi, nếu có thể quay lại quá khứ và những khoảnh khắc đẹp nhất thì tuyệt biết bao.

Đáng tiếc, trên thế giới này không có Doremon, chỉ có hiện thực tàn khốc.

"Anh rốt cuộc định làm gì?" Hạ An nhìn hắn, có chút căng thẳng, tim đập càng lúc càng nhanh.

Daniel đáp lại bằng hành động, hắn áp tay vào lưng cô, khuôn mặt hắn dần dần phóng to trước mắt cô, sau đó hắn nhẹ nhàng tựa vào vai cô.

Hạ An cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng và ngứa ngáy của hắn. Hắn nói bằng một giọng nói dịu dàng kèm vẻ mệt mỏi: “Đừng cử động, để anh dựa vào em một lúc.” Hắn dừng lại, đe dọa cô: “Nếu em cử động, anh sẽ hôn em.”