Chương 45-2: Có từng yêu? (tt)

Sau khi Kinh Phục Châu trở về, An Nguyện phát hiện mình lại bị hạn chế tự do. Một vệ sĩ tên Tiểu Hải dùng lý do bảo vệ cô để canh chừng ngoài biệt thự ở tây hoang. Mỗi ngày, ngoại trừ giúp việc, những người khác đều không thể ra hay vào. An Nguyện có ấn tượng rất sâu sắc với anh vệ sĩ Tiểu Hải này, bởi vì khi trước ở phương Bắc, lúc Kinh Phục Châu tìm được cô, Tiểu Hải chính là người đã chặn đường cô ngoài cửa.

Có lẽ vì ấn tượng lúc đó quá kinh khủng nên thái độ của An Nguyện đối với anh ta lạnh nhạt hơn nhiều so với A Dương hay Đào Tử lúc trước. Cô lại trở thành con chim hoàng yến bị Kinh Phục Châu nhốt trong l*иg, không khác gì ở Cổ Lâu trước đây. An Nguyện nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, vì rõ ràng anh đã tốt với cô hơn trước rất nhiều.

Bởi vì lo lắng nên An Nguyện không dám dùng chiếc điện thoại di động trong nhà tắm nữa, may mà cũng không có gì nói với Chu Lẫm, ngày tháng cứ thế mà trôi qua. Thông thường, đến tối Kinh Phục Châu sẽ về nhà ăn cơm. Hai người ngồi đối diện nhau, An Nguyện có thể để ý thấy anh thường ngẩng đầu lên nhìn cô.

Kinh Phục Châu cảm thấy mình không hiểu nổi An Nguyện.

Mấy ngày trước, Chu Lẫm nói với anh điện thoại của An Nguyện không có bất cứ lịch sử cuộc gọi nào. Tin nhắn nếu muốn thì cũng có thể tra ra được nhưng chỉ e là sẽ mang lại cho họ một ít phiền toái. Chỉ còn mấy tháng nữa là đến thời gian giao dịch, làm như thế chẳng lợi lộc gì. So với việc tóm được người kia, chi bằng trong thời gian này cứ trông chừng An Nguyện, như thế sẽ không có chuyện bất trắc.

Lần giao dịch trước thất bại khiến Kinh Phục Châu tổn thất nghiêm trọng, lần này bất luận thế nào cũng không thể có sơ suất gì. Chu Lẫm nói không sai, nhưng Kinh Phục Châu lại không thể yên tâm với người xảo trá như An Nguyện. Giống như lúc này, họ ngồi đối diện nhau, bên cạnh một chiếc bàn ăn nhưng anh vẫn không thể nhìn thấu được trong mắt cô ẩn giấu điều gì.

“Anh muốn nói gì à?” An Nguyện đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh quá rõ ràng, cô không thể vờ như không thấy.

Kinh Phục Châu đang bưng chén cơm, bị cô hỏi vậy thì ngẩn ra, giống như một cậu học sinh đang ngồi trong lớp bị giáo viên gọi lên trả bài, có chút luống cuống. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại cân bằng, gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, nói: “Mấy ngày em chưa ra ngoài đúng không, tối nay anh dẫn em đi vòng vòng chơi.”

Tuy trời tối nhưng nhiệt độ Lăng Xuyên vẫn như ban ngày. Sắp vào tháng tám, vừa bước ra ngoài, ra khỏi máy lạnh là giống như bước vào một cái l*иg hấp. An Nguyện mặc một chiếc váy cộc tay, Kinh Phục Châu thì xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Như thế khi cô khoác lấy cánh tay anh liền có cảm giác da thịt chạm vào nhau. Theo từng bước đi, cánh tay An Nguyện như có như không lướt qua cánh tay anh. Cô lúc nào cũng có cách khơi gợi xúc cảm của anh.

Hay nói chính xác hơn, đối với cô, Kinh Phục Châu chưa bao giờ kiên định được.

Lúc họ ra ngoài thì trời không còn sớm, có điều Lăng Xuyên là thành phố không có ban đêm. Khi trời vừa tối, tấm màn che sự phồn hoa mới được vén lên. Quảng trường vô cùng náo nhiệt, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng những đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau dưới những tán cây, cùng với đó là tiếng ca hát hoặc gần hoặc xa cứ lượn lờ khiến lóng người cảm thấy xốn xang. Ở chỗ An Nguyện từng ca hát với ban nhạc của mình ngày trước nay đã có một đám người khác thay thế. Có lẽ họ cũng là sinh viên, cũng ôm đàn ghi ta, ánh mắt rực cháy, đó là nhiệt huyết của tuổi trẻ. Kinh Phục Châu biết An Nguyện thích cảm giác này. Họ đứng lẫn vào một đám người, cậu sinh viên trên sân khấu đang giới thiệu với mọi người rằng ca khúc tiếp theo mình hát sẽ là gì, hơn nữa còn hoan nghênh các khán giả lên hát chung.

Tay An Nguyện rút khỏi cánh tay Kinh Phục Châu, từ từ trượt xuống dưới, đan tay mình vào tay anh. Động tác này rất tự nhiên và lưu loát, giống như họ thật sự là một đôi vợ chồng ăn cơm tối xong thì ra ngoải tản bộ vậy.

Cậu sinh viên trên sân khấu nhuộm mái tóc vàng rực, lúc ôm đàn ghi ta hát, ánh mắt đầy nội lực, hệt như Hứa Tuấn khi đó. An Nguyện bỗng cảm thấy hoảng hốt, dời mắt khỏi gương mặt cậu ta, lúc ấy mới nghe rõ cậu ta đang hát gì.

“Nếu như anh đến từ thị trấn nhỏ Lộc Cảng, xin hỏi anh có nhìn thấy người tôi yêu chăng?

Nhớ năm đó lúc tôi xa nhà, nàng mới mười tám, có trái tim lương thiện và mái tóc xoăn dài…”

An Nguyện cứng đờ cả người, trước mặt bỗng hiện lên gương mặt của Trình Kỳ. Lúc anh ra đi, cô cũng mới mười tám tuổi, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ mười chín. Anh đã đi quá xa và quá lâu rồi, đến nỗi suýt nữa là cô quên mất rốt cuộc là vì điều gì mà lúc này mình đứng đây. Tay được bàn tay to lớn của Kinh Phục Châu bao phủ, cô quay đầu qua, nhìn một bên mặt của anh, anh cũng đang nghiêm túc lắng nghe.

Anh nghe thấy:

“Đài Bắc không phải quê nhà của tôi, quê hương tôi nào có ánh đèn màu rực rỡ. Con đường Lộc Cảng, làng chài Lộc Cảng, những người dân thắp hương trong Miếu Bà…”

Bỗng nhiên, Kinh Phục Châu lại nhớ đến chàng trai lang bạt kỳ hồ năm ấy. Ánh đèn nê-ông xung quanh bỗng nhòa đi như là mộng ảo.

Cô gái nghe tiếng ca, nghe thấy sự tiếc nhớ và truy tìm của mình đối với tình yêu; chàng trai nghe tiếng ca, nghe thấy sự sụp đổ và buông bỏ đối với tình cảm quá khứ. Điều giống nhau duy nhất là, người đời vốn ích kỷ, những dễ dàng đổi thay trong ca khúc ngắn ngủi ấy đều là do họ nhìn thấy từ góc nhìn của mình. Họ đang đứng cạnh nhau, gần kề đến nỗi có thể cảm nhận được tiếng tim đập của nhau, nhưng giờ phút này, không ai biết được chất lỏng lóng lánh của mắt người kia là vì điều gì.

Ca khúc kết thúc, cậu sinh viên cúi đầu chào, mắt nhìn xuống dưới sân khấu, mời mọi người lên hát. Ai nấy đều đồng loạt xua tay, không ai muốn xuất đầu lộ diện. Theo dòng người xô đẩy, Kinh Phục Châu – người vốn có vóc dáng cao to – bỗng trở nên rất bắt mắt. Cậu sinh viên trên sân khấu mắt sáng lên, đưa tay làm tư thế mời mọc, nói lớn vào micro. “Chào anh, anh có thể lên hát một bài được không?”

Lúc ấy Kinh Phục Châu mới hoàn hồn lại, ngước mắt lên nhìn người đang nói chuyện. Lúc anh không cười, ánh mắt anh rất lạnh lẽo. vẻ lạnh lẽo ấy là từ trong cốt tủy toát ra. Khi nhìn thẳng vào ai đó, giống như là đang đối diện với kẻ thù mấy kiếp vậy. An Nguyện siết chặt lấy tay anh, khi ấy ánh mắt Kinh Phục Châu mới dịu lại. Cậu sinh viên trên sân khấu hơi xấu hổ nhưng vẫn cố hỏi lại. “Anh lên hát được không?”

Với tính cách của Kinh Phục Châu, đương nhiên là sẽ không lên. An Nguyện mỉm cười xua tay giúp anh rồi quay người kéo anh đi. Nhưng cánh tay bị kéo giật lại, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn thì thấy Kinh Phục Châu hít sâu một hơi, thả tay cô ra và đi về phía sân khấu.

Anh nói nhỏ với cậu sinh viên mấy câu gì đó, vẻ mặt cậu ta hình như hơi khó xử. Anh mỉm cười, lắc đầu, như đang nói không sao. Nắm chặt micro trong tay, ánh mắt anh nhìn thẳng vào An Nguyện. Đêm nay, mọi thứ đều trở nên vô cùng dịu dàng. Vẻ dịu dàng từ ánh mắt anh lan ra, khiến An Nguyện rung động.

“Không có nhạc đêm, tôi sẽ hát mộc vậy. Bài Một đời mong cầu gì.”

An Nguyện ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào anh.

“Ấm lạnh làm sao ngừng nghỉ, ngoảnh lại bao mùa thua qua. Tìm khắp nơi nhưng vẫn đánh mất, điều không mong đợi lại nắm trong tay…”

Giọng hát của Kinh Phục Châu rất trầm, giống như là phát ra từ sâu trong l*иg ngực vậy. Giọng hát ấy không hề trong trẻo, mang theo chất khàn khàn do thường xuyên tiếp xúc với rượu và thuốc lá.

“Ta đã có được hay chưa, không thể giải thích chuyện được mất đúng sai, những gì vừa nghe thấy nhìn thấy lập tức đã thay đổi, không biết truy vấn thế nào…”

“Một đời mong cầu gì, luôn lưỡng lự giữa buông bỏ và giữ lấy. Phí hết một đời, chưa chạm đến thì đã vụt bay. Một đời mong cầu gì, người trong u mê mãi mãi nhìn không thấu. Không ngờ được những gì ta mất đi, lại chính là những gì ta đã có…”

Có lẽ An Nguyện sẽ không bao giờ biết được nguyên nhân Kinh Phục Châu hát bài hát này. Cái đêm lạ lùng ấy, cô uống say bí tỉ, đứng trên bồn cầu nắm tay anh, tuy hát ấm ớ nhưng mỗi một câu lại khiến anh rung động. Nơi đất khách quê người, cô hát bằng tiếng Quảng thân thương, anh bỗng nhiên cảm thấy mình nên tìm một nơi để neo đậu.

Kinh Phục Châu trả lại micro, bước xuống sân khấu đi đến chỗ An Nguyện. Theo bước chân anh, có vài cô gái nhìn An Nguyện với ánh mắt hâm mộ. Có vẻ như rất nhiều người đều cảm thấy cô thật may mắn, Kinh Phục Châu nhìn cao to đẹp trai, và quan trọng nhất là, dường như anh rất yêu cô.

Giống như Lan Hiểu đã từng nói, An Nguyện, cậu thật là may mắn.

“Về chứ?” Kinh Phục Châu giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái. “Sắp mười giờ rồi.”

Anh chưa nói dứt câu thì đã bị tiếng hoan hô lấn át. An Nguyện quay đầu qua, nhìn thấy pháo hoa bắn lên trên nền trời. Lăng Xuyên là một thành phố nhỏ, pháo hoa vẫn chưa bị nghiêm cấm hoàn toàn. Cô nhìn lên bầu trời, đi về phía trước vài bước, đứng lên cái bục cao gần đó.

Kinh Phục Châu đưa mắt nhìn theo cô, không đi theo. Từ góc này nhìn, cô cách anh rất xa. Pháo hoa rực rỡ nhưng cũng ngắn ngủi, chỉ vài phút sau là đã tàn hết. An Nguyện như đã thỏa mãn, quay người nhìn anh. “Về thôi.”

Cô đứng trên bục cao, khom người định nhảy xuống nhưng Kinh Phục Châu lại chắn trước mặt cô. Anh ngửa đầu nhìn cô, dang hai tay ra, giống như một chàng trai đang yêu cuồng nhiệt, dịu dàng nuông chiều bạn gái của mình. Anh nói: “An Nguyện, em nhảy xuống đi, anh dỡ em.”

An Nguyện ngẩn người, gió thổi tung mái tóc cô, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, có thể nói là lãnh đạm. Kinh Phục Châu đang mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vì sự im lặng của cô mà nụ cười của anh càng có vẻ gượng gạo.

Thầm thở dài một tiếng, An Nguyện bỗng cảm thấy không đành lòng. Cho anh chút ngon ngọt thì có sao chứ.

Cô nhích tới trước một bước, dưới ánh mắt hơi thấp thỏm của anh, cô nhẹ nhàng cúi người xuống, nhào vào lòng anh.

“A Đàn, chúng ta về nhà thôi.”

Không khí đêm nay rất tốt, bất luận là tiếng ca hát hay là pháo hoa trên quảng trường đều khiến Kinh Phục Châu cảm thấy lòng dịu lại. Ôm lấy cơ thể An Nguyện, động tác của anh trở nên nhẹ nhàng hơn. Người trong lòng anh được thả lỏng bèn ngửa đầu thốt ra một tiếng thở.

Anh lại lấn tới, An Nguyện kịp đề phòng nên cổ họng phát ra một tiếng thở dốc. Cô buồn bực bịt miệng mình lại, thẹn thùng lườm anh một cái.

Mười giờ rưỡi họ về đến nhà, lúc ấy đã gần nửa đêm. Hai người chen nhau trên chiếc sô pha, mượn bóng đêm để chiều theo du͙© vọиɠ của mình. Xong việc, anh ngậm lấy vành tai cô, trên người cả hai đều toát một lớp mồ hôi. “Anh ôm em đi tắm nhé.”

An Nguyện nằm trên ngực anh, nghe câu này thì đưa tay đấm nhẹ anh một cái. “Anh tắm dưới này, em về phòng tắm.”

Đương nhiên là an không chịu. Tay anh siết chặt hông cô, nhoài người tới gần hơn, chạm vào môi cô, vừa hôn cô vừa hỏi với giọng khàn khàn. “Tắm chung nhé?”

“Nhưng em chả tin anh chỉ muốn tắm thôi.” An Nguyện nói xong thì bật cười, đầu ngửa ra sau định né tránh nụ hôn của anh nhưng bị anh kéo vai lại, cắn một cái lên hình xăm của cô. An Nguyện nhíu mày, tay dùng sức mạnh hơn. Kinh Phục Châu bị đau nên sa sầm giọng. “Dám đánh anh à?”

Giọng của anh khá là lạnh, vốn định dọa cô một chút ai ngờ An Nguyện hoàn toàn không sợ, tay cô còn véo mạnh một cái vào chỗ mình vừa đánh lúc nãy. “Vậy thì sao chứ?”

Trong bóng tối chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô nghiêng đầu. Anh định bắt cô lại để “dạy dỗ” một phen nhưng ai ngờ cô gái trong lòng anh đã ngồi dậy, vơ lấy chiếc áo sơ mi của anh rồi chạy lên lầu. “Anh tắm xong rồi hãy lên đây. Em về phòng tắm rửa, không được lên theo đó.”

Ngay góc ngoặt cầu thang, anh chỉ nhìn thấy một góc áo sơ mi của mình. Đôi chân trắng nõn nà của cô như ẩn như hiện dưới lớp áo. Kinh Phục Châu mỉm cười bất đắc dĩ, đứng dậy mở đèn phòng khách lên rồi đi vào nhà tắm.

An Nguyện về phòng, trên người không chỉ có mồ hôi mà còn có thứ anh lưu lại nên lập tức chạy vào nhà tắm, không thể đợi thêm phút nào. Đứng dưới dòng nước, cô quay đầu qua, nhìn chiếc ghế nhỏ vẫn đặt ngay ngắn bên vách tường. Tim bỗng nảy lên một cái, ngay cả tay chân cũng cứng đờ theo. Cái ghế vốn không nên đặt ở đây. Mấy ngày nay Kinh Phục Châu ra ra vào vào nhà tắm này không biết bao nhiêu lần, có khi nào phát hiện điều gì không?

An Nguyện lắc đầu, tự an ủi mình là không có người đàn ông nào lại nhạy bén đến nỗi từ một cái ghế nhỏ mà phát hiện ra mờ ám trong đó.

Bất luận anh có phát hiện hay chưa, vị trí này đều không ổn thỏa. An Nguyện mở cửa phòng tắm ra, dỏng tai lắng nghe, không có ai lên đây. Cô hít sâu một hơi, đứng lên cái ghế, lần tìm chiếc điện thoại trên cao.

Ngón tay chạm vào vật quen thuộc, An Nguyện thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh chưa phát hiện ra.

Nhưng ngay sau đó, cửa phòng tắm mở ra, Kinh Phục Châu đứng ngoài cửa, như cười mà không cười, hỏi: “An Nguyện, em đang tìm gì vậy?”