Trên sân thượng gió lớn, An Nguyện vén tóc ra sau tai, điếu thuốc lấy từ miệng Kinh Phục Châu vẫn kẹp giữa hai ngón tay, đốm lửa hồng nhấp nháy khiến cô cảm thấy tay hơi nóng.
Cô liếʍ môi, đưa điếu thuốc lên miệng, dùng răng cắn nhẹ. Mùi khói cay nồng chui vào phổi khiến cô nhăn mặt. Kinh Phục Châu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ấy, nhất định là có chuyện muốn nói.
Gió bỗng thổi mạnh, An Nguyện lấy điếu thuốc ra, nhăn mặt ho vài cái. Ánh mắt của Kinh Phục Châu cũng trở nên ôn hòa hơn, anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. “Không biết hút thì cứ nói không biết.”
“Muốn thử xem sao.” An Nguyện che ngực, nghiêng đầu nhìn anh.
Hai người sóng vai nhau đứng trên sân thượng, phía dưới là cảnh thành phố phồn hoa lúc về đêm. Kinh Phục Châu cúi đầu nhìn một lát, bỗng nhiên nói không đầu không đuôi. “Lúc nhỏ, đúng thời khắc giao thừa hằng năm đều sẽ cầu nguyện.”
“Cầu nguyện?” Từ này quá giống cổ tích, thốt ra từ miệng Kinh Phục Châu nghe không hợp cho lắm. Anh lại không cảm thấy vậy, chỉ khẽ gật đầu. “Ừ, năm nào cũng cầu nguyện.”
Lúc đó anh đã cầu xin những gì? Đại khái là mình và chị gái có một cuộc sống tốt. Ánh mắt anh tối lại, nghe thấy An Nguyện hỏi nhỏ: “Vậy, thực hiện được không?”
“Có lẽ thực hiện được rồi.”
“Vậy có phải hôm nay tôi cũng nên cầu nguyện?” An Nguyện mỉm cười, trên mặt mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ. Kinh Phục Châu nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới hỏi: “Em có nguyện vọng gì?”
“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.” An Nguyện quay người đi, dựa vào lan can, vờ như lơ đãng nhìn anh. “Tôi nghe họ gọi anh là A Đàn.”
“Đó là tên của tôi hồi nhỏ, Kinh Đàn.” Đây chẳng phải là bí mật gì, Kinh Phục Châu nói với vẻ thờ ơ. “Sau này ra ngoài làm ăn, đổi tên khác. Có mấy người trong số họ đã gọi quen, không sửa miệng được.”
An Nguyện nghiêng đầu nhìn anh.
Cô không lên tiếng, nhưng trong mắt đầy vẻ tò mò. Kinh Phục Châu mỉm cười, đêm nay anh ôn hòa và chân thành hơn bình thường nhiều. “Tên là do tôi tự đổi. Trong Sơn Hải Kinh có viết về một ngọn núi tên là núi Phục Châu, trên núi có một cây đàn hương, sườn núi phía nam có rất nhiều vàng bạc. Lúc đó có lẽ tôi muốn phát tài đến điên lên được nên lấy cho mình cái tên này. Sau đó lại cảm thấy chữ Châu mà không có ba chấm thủy thì nhỏ bé quá nên thêm ba chấm thủy vào.”
Anh nói xong thì nheo mắt nhìn cô. “Sao lại có ánh mắt đó?”
Thời cấp ba, Trình Kỳ từng tặng cho An Nguyện một cuốn Sơn Hải Kinh, cũng trùng hợp là cô đã xem qua ngọn núi mà Kinh Phục Châu nói. Có điều anh chỉ nói một nửa. “Nếu tôi nhớ không lầm thì trong Sơn Hải Kinh còn viết trên núi Phục Châu có một loài chim, bay đến đâu thì báo hiệu nơi ấy sẽ có dịch bệnh.” An Nguyện nói xong thì mím môi, bỗng cảm thấy cái tên này thật không may mắn.
Kinh Phục Châu lại bật cười. “Cho nên người đã dây vào tôi thì đều không có kết cục tốt.”
Bí mật như muốn vỡ òa trong đêm này, An Nguyện nghe tiếng tim mình đập, mỗi nhịp đập đều đều và mạnh mẽ, mặt cô cũng trở nên tái nhợt không khống chế được. Quả nhiên, ngay sau đó Kinh Phục Châu liền nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi cô câu mà cô sợ hãi nhất. “Tại sao em lại nhất quyết phải dây vào tôi?”
Đêm giao thừa này khiến cô hiểu được, thì ra người đàn ông mà cô trăm mưu ngàn kế tiếp cận vẫn luôn nhìn thấu ý đồ của cô, rồi cùng cô diễn trò giống như mèo vờn chuột. Anh ta còn biết những gì? Anh ta chắc sẽ không biết gì thêm, nếu thật sự bại lộ, An Nguyện chắc chắn không thể yên ổn mà đứng ở đây được. Ổn định lại tinh thần, An Nguyện bình tình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của anh, mang theo vẻ tự tin đầy ám muội. “Qua đêm nay, nói không chừng sẽ biến thành anh đeo bám tôi.”
Kinh Phục Châu nhíu mày, một lúc sau thì quay đầu đi. “An Nguyện, tôi không phải là người tốt, nếu em muốn đi thì bây giờ là cơ hội cuối cùng.”
Đây là lời thành thật lớn nhất mà anh có thể nói cho cô biết. Cửa ở ngay phía trước, đẩy ra là có thể đi, cô vẫn là một sinh viên nghèo nhưng đầy kiêu hãnh, thế giới này sẽ lại là một cái đầm lầy tối tăm không ánh mặt trời, nhưng từ nay nó không liên quan gì đến cô. Nếu như cô không chịu đi, vậy tất cả mọi chuyện sau đó đều là sự lựa chọn của cô, anh sẽ không có bất cứ áy náy hay hổ thẹn nào.
Lúc ấy đương nhiên An Nguyện không hề biết rằng Kinh Phục Châu sớm đã xem cô như con cờ, ấp ủ một âm mưu thế nào. Cô chỉ biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, hy vọng rất gần nhưng cũng rất xa. Bộ váy dài màu rượi đỏ tôn lên những đường cong uyển chuyển của cô, cô hệt như một đóa hoa nở rộ trong bóng đêm. An Nguyện dựa vào lan can, nụ cười có vẻ biếng nhác. “Nếu tôi đi rồi, anh sẽ lưu luyến đấy.”
Kinh Phục Châu nhìn sâu vào mắt cô.
Trời đã về khuya, gió càng to hơn, xe trên đường cao tốc vẫn qua qua lại lại, trong một giây này trên trái đất lại có bao nhiêu người chết đi và bao nhiêu người được sinh ra. Đó đều là chuyện của người khác, nhưng những chuyện của người khác này tạo nên một nhân gian phàm tục. An Nguyện ngửa đầu, không thể không thừa nhận trong cốt tủy của mình cũng có chủ nghĩa anh hùng không thể xem thường.
Người đàn ông trước mặt bỗng sấn đến gần, khi An Nguyện còn chưa kịp phản ứng thì tay của anh đã cố định sau gáy của cô, tay kia thì nắm chặt eo cô. Mùi hương của Kinh Phục Châu lập tức bao trùm, anh buộc cô phải ngước cằm lên, đẩy cả người cô tựa vào lan can. Ngay lúc eo An Nguyện đυ.ng vào lan can, anh cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.
Mùi thuốc lá ngấm vào người cô. Dù đã hóng gió lâu như vậy nhưng khi môi chạm môi vẫn mang theo vị cay nồng. Hông An Nguyện bị ép vào lan can, hàng rào bằng sắt nhô ra như muốn đâm vào eo cô mỗi khi Kinh Phục Châu ép xuống, cách lớp lễ phục dày vẫn khiến cô thấy đau. Cô giống chú nai con bị vây khốn giữa vòng vây của người thợ săn, họng súng chỉa vào đầu, không đường tiến thối.
Nụ hôn của anh ngấu nghiến và vội vã, răng va vào nhau, có vị máu từ từ lan ra trong miệng. An Nguyện khẽ hé mắt, tay nắm chặt, lòng run rẩy. Anh không có ý định lùi bước, giống hệt như một con thú dữ cuối cùng săn được mồi, thong thả cắn nuốt dày vò nó. Môi của An Nguyện rất giống trong tưởng tượng của anh, nhưng cũng có chỗ khác. Giống ở chỗ ngọt ngào và lành lạnh, khác ở sự từ chối ngây ngô và hoảng hốt của cô. Kinh Phục Châu siết chặt tay, cơ thể mềm mại kia liền dán chặt vào người anh. Nếu An Nguyện không nắm chặt tay, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân đang thân thiết.
Nụ hôn của anh thật dài và đầy kinh nghiệm. Là cắn nhẹ nhàng, mυ"ŧ dịu dàng. Bàn tay vốn đang giữ chặt sau gáy cô cũng từ từ di chuyển lên trên, lùa vào mái tóc cô. Gió hơi lạnh nhưng An Nguyện lại cảm thấy người nóng ran lên. Khi đầu lưỡi anh chạm vào hàm trên của cô, cuối cùng cô không nhịn được nữa phải đưa tay níu chặt cổ áo anh.
Nụ hôn của anh rất sâu, làm cho cô run rẩy. Cơ thể cứng đờ dần trở nên mềm lại, dán chặt vào người anh, dựa vào lòng anh. Không biết qua bao lâu, anh buông cô ra, gác cằm lên trán cô thở hổn hển.
An Nguyện đứng không vững, bị anh ôm chặt.
Không khí trở nên trầm mặc. An Nguyện chỉ cảm thấy tai ù ù, không thể nghĩ suy gì. Cô muốn bình tĩnh đối diện với tình cảnh này, nó là điều mà cô đã sớm dự đoán được nhưng khi anh từng bước ép sát, hóa ra cô vẫn thấy hoảng hốt.
Níu chặt cánh tay của Kinh Phục Châu, An Nguyện khó nhọc lắm đứng vững được, tránh khỏi sự giam cầm của anh. Cô lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, mui bàn tay chùi lên môi, ánh mắt châm chọc. “Kinh Phục Châu, anh xem thường tôi. quá đấy”
Có lẽ nhờ nụ hôn nồng thắm vừa rồi mà ánh mắt của Kinh Phục Châu trở nên rất ôn hòa, không giống như thường ngày vẫn mang theo chút sắc sảo áp bức. “Tôi đã cho em cơ hội để em đi.”
Đôi mắt hẹp dài ấy khẽ chớp chớp, giống như đã rất mệt mỏi, cô cúi đầu thở dài. “Sao anh lại không hiểu nhỉ, tôi không phải là Lan Hiểu, không phải là mấy đóa hoa rực rỡ sắc màu mà anh thích. Nếu anh đã chọn tôi thì không được đến Cổ Lâu nữa.”
Kinh Phục Châu không nói gì, lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho cô. “Hôm nay không thích hợp để nói chuyện này, em đi nghỉ trước đi.”
Đây là chìa khóa phòng trong câu lạc bộ này. Tấm thẻ màu vàng kim, lấp lánh sang trọng, trên đó có viết số phòng là 1502. An Nguyện không nhận lấy, lẳng lặng nhìn anh. “Anh ở phòng nào?”
“Phòng kế bên.” Không biết tại sao, lúc nói câu này, ánh mắt anh hơi né tránh.
Chìa tay ra, thẻ chìa khóa nằm trong lòng bàn tay cô. An Nguyện không biết nguy hiểm đang đến gần, xoay người chuẩn bị xuống lầu. Vừa đi được vài bước, bỗng nghe thấy Kinh Phục Châu ở phía sau gọi cô. “An Nguyện.”
Cô quay đầu lại, anh bước nhanh về phía này, nhét vào tay cô một con dao bấm nhỏ rất tinh xảo. “Nơi này nhiều người, phức tạp. Em cầm lấy phòng thân.”
Sân thượng vắng lặng, thoáng đãng, lời của anh bị gió thổi bay đi, nhẹ hẫng. An Nguyện cúi đầu, hoa văn trên chuôi dao phức tạo mà tinh tế, nhẵn nhụi bóng loáng, nhìn là biết còn mới. Cô không biết tại sao bỗng nhiên Kinh Phục Châu lại mua tặng mình một con dao, cô chỉ ý thức được trên sân thượng vắng vẻ không người này, đây là cơ hội tốt nhất để cô gϊếŧ chết anh ta.
Nắm chặt con dao trên tay, cô nhìn chằm chằm vào Kinh Phục Châu, nhưng anh đã quay người đi, đưa lưng về phía cô, đứng cạnh lan can hút thuốc. Nếu lúc này cô rón rén bước tới, đưa mũi dao vào l*иg ngực anh ta là có thể kết thúc mọi việc. Ngọn lửa ấy bùng cháy hừng hực trong lòng, An Nguyện hít sâu một hơi, từ từ bước về phía anh.
Trên đường cao tốc có chiếc xe vừa lướt qua, không biết có chuyện gì mà bỗng nhiên phanh gấp lại, ngay sau đó là từng đợt tiếng còi xe dồn dập. Âm thanh này như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến An Nguyện bỗng giật mình tỉnh táo lại. Không có kết tội, không có chứng cớ, dưới lầu toàn là người của anh ta, cho dù cô có may mắn chạy thoát thì cả đời cũng không tránh được vận mệnh bị truy sát. Đồng thời với việc bảo vệ bạn, pháp luật cũng chế ước bạn, đây là chuyện không tránh được.
Bàn chân đang bước tới dần thu về, mang theo vẻ cực kỳ không cam tâm, An Nguyện quay người đi xuống lầu.
Chính sảnh vẫn rất náo nhiệt. Kinh Nhiễm có vẻ không hợp với sự ồn ào huyên náo ấy lắm. Khi bóng An Nguyện đi lướt qua chân cầu thang, ánh mắt cô sựng lại rồi từ từ trở nên bình thường.
Hút xong điếu thuốc, Kinh Phục Châu xuống chính sảnh. Ông Tiết đang trò chuyện với một đám người, họ có vẻ khúm núm, nói toàn những lời nịnh nọt sáo rỗng. Anh không có hứng thú, chỉ liếc một cái rồi đi về phía Kinh Nhiễm, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đi đâu vậy?” Kinh Nhiễm nhìn vết son còn chưa lau sạch trên khóe môi anh, đưa cho anh tờ khăn giấy.
“Đi lòng vòng ấy mà.” Kinh Phục Châu trả lời bâng quơ.
“Cô gái ấy đâu? Lúc nãy Đào Tử nói hôm nay em dẫn cô ấy theo.”
“Em bảo cô ấy về phòng trước rồi.” Kinh Phục Châu như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Kinh Nhiễm. “Tối nay chị về đi, đừng ngủ lại đây, cũng đừng về nhà, dùng chứng minh nhân dân mà Đào Tử đưa cho chị trước đây mướn cái khách sạn ở tạm một đêm, đợi điện thoại của em.”
Kinh Nhiễm ngẩn ra. “Sao thế?”
“Chị đừng hỏi tới.” Kinh Phục Châu căn dặn xong thì đứng dậy đi về phía ông Tiết. A Dương ở cách đó không xa nên nghe hết những gì họ nói, gã đưa mắt nhìn Đào Tử rồi bước tới. “Chị Kinh, nếu không có chuyện gì nữa thì mình về đi.”
“Mấy đứa định đi làm gì vậy?” Kinh Nhiễm ngửa đầu lên, gương mặt hơi giống với Kinh Phục Châu bỗng trở nên nghiêm túc, khí thế không thua gì em trai mình. Đào Tử thấy thế thì vội vàng bước tới làm dịu không khí, cười hì hì nói: “Chị Kinh, chị sao vậy chứ. Anh Châu đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, chị chỉ cần yên tâm đi khỏi đây là được, em dám dùng cái đầu của mình bảo đảm là không có chuyện gì. Có bọn em ở đây, cứ yên tâm về anh Châu đi ạ.”
Kinh Nhiễm còn muốn hỏi gì nhưng A Dương và Đào Tử đều tỏ vẻ khó xử, họ cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh. Kinh Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ thở dài một hơi rồi đứng lên khỏi ghế. “Tôi đi chào ông Tiết một tiếng rồi chúng ta đi,”
“Vâng ạ.” Đào Tử trả lời.
Chị em tâm linh tương thông, Kinh Nhiễm hiểu phần nào ý đồ của Kinh Phục Châu trong mấy năm nay. Nhờ phước của mẹ, tuổi thơ của họ sống trong phấp phỏng lo sợ dưới sự áp bức của cha dượng. Ông Tiết là đại ca của băng đảng lớn nhất khu tam giác vàng, sở dĩ Kinh Phục Châu đi trên con đường hôm nay cũng là vì muốn tranh thủ quyền làm người trước ông ta. Lâu dài, Kinh Phục Châu có đủ bản lĩnh, vết thương ngày bé cùng sự dụ hoặc của lợi ích khiến anh quyết tâm tìm mọi cách trừ khử ông ta.
Về năng lực, anh tuyệt đối không thua ông ta nhưng lại không thể danh chính ngôn thuận. Ai ai cũng cảm thấy ông Tiết là cha dượng của Kinh Phục Châu, mọi thứ của anh là nhờ một tay ông ta đề bạt. Nếu ông Tiết bị lật đổ một cách vô cớ, Kinh Phục Châu sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều bất lợi. Cũng chính vào lúc này, An Nguyện lại xuất hiện.
Dẫn An Nguyện đến tham gia tiệc giao thừa hôm nay là ý của ông Tiết. Đương nhiên Kinh Phục Châu hiểu ngay ông ta có ý đồ gì. Mẫu người như An Nguyện, thế giới của họ quá hiếm thấy. Vờ như không biết, anh dắt An Nguyện theo, giống như dẫn theo người phụ nữ của mình, đi một vòng trước mắt người khác.
Anh muốn chơi trò mượn dao gϊếŧ người, An Nguyện là quân cờ quan trọng nhất. Anh có thể đoán được kết cục sau cùng, không phải là vì tin tưởng An Nguyện mà vì tin vào tính cách không chịu thua thiệt của cô. Trên sân thượng anh đã cho cô cơ hội, cô không chịu đi. Vậy thì từ nay, mỗi bước đi cô đều phải theo anh bước vào địa ngục.
Cuối cùng mọi chuyện đã an bài xong.
Kinh Nhiễm chào hỏi ông Tiết xong thì kéo tay áo Kinh Phục Châu lôi anh ra ngoài. Cô vẫn chưa hiểu rõ anh đang tính toán những gì, chỉ biết chắc chắn đêm nay sẽ không yên ổn. Ngửa đầu lên, cô cảm thấy lòng hoảng hốt. “A Đàn, bây giờ chúng ta đang sống rất tốt, có những chuyện đừng hăng quá.”
“Em biết mà.” Kinh Phục Châu mỉm cười, mang theo vẻ an ủi. “Chị yên tâm đi.”
“Chị làm sao yên tâm được. Có phải cô gái đó cũng bị em lôi vào rồi không? A Đàn, dừng tay lại đi, chị sợ lắm.”
Kinh Phục Châu nhìn ánh mắt tràn ngập lo âu của chị mình, khẽ thở dài một hơi, đưa tay ôm nhẹ lấy cô. “Chị, sao chị vẫn chưa nhìn rõ chứ, nếu hôm nay em không gϊếŧ ông ta thì sẽ có một ngày ông ta diệt trừ em. Người ta nói ra tay trước là khôn, em đã đi đến nước này rồi, bước cuối cùng không thể sai lầm được.”
“Nhưng A Đàn à, chị không muốn em lại…”
“Bán ma túy quá 50 gam sẽ bị tử hình.” Kinh Phục Châu ngắt lời cô. “Mạng của em sớm đã không do em quyết định, nếu đã thế, tại sao không thể sống vui vẻ hơn một chút chứ? Cái ly đã đựng nước bẩn thì không thể chứa nước trong được nữa, chị phải hiểu chứ.”
Anh thả cô ra, nháy mắt với A Dương cách đó không xa, A Dương hiểu ý, bước tới đưa Kinh Nhiễm đi. Đồng hồ trên tường sắp điểm mười hai giờ. Sau thời khắc giao thừa, bữa tiệc máu sắp bắt đầu.
Bỗng nhiên, Kinh Phục Châu suy đoán không biết ở trong phòng An Nguyện có cầu nguyện hay không.
Anh chỉ biết, mình sẽ không bao giờ làm thế nữa. Thời gian khiến anh hiểu rằng địa vị của anh ngày hôm nay hoàn toàn không phải nhờ vào lời cầu nguyện vào lúc giao thừa hàng năm, mà do anh dùng tính mạng để đánh đổi.
Trời đất đã bất nhân với anh, anh cần gì phải tín ngưỡng và kính sợ chứ.
Trong tay anh còn một tấm thẻ khác, trên đó cũng có con số 1502.