Chương 4: Tàu chở thi thể.

Khi Thụy Sâm từ từ mở mắt, điều đầu tiên đạp vào mắt cậu là khuôn mặt ưu tư của các chiến hữu, Crowford, Triumphant Pu, Buddy .... Khẽ cử động tay chân một chút, mặc dù vẫn cứng đờ và đau như dần do thoát lực, nhưng có vẻ không có gì đáng ngại.

“Tao ngất bao lâu rồi? Đang nằm ở đâu đây?” Thụy Sâm buột miệng hỏi, các bạn thân đều đang ở đây, không lẽ buổi huấn luyện hôm nay bị gián đoạn.

“Không bao lâu, chỉ khoảng nửa tiếng thôi, đây là phòng nghỉ ở thao trường, tuy so với Bijisi mày tốn sức hơn nhiều nhưng quân y nói không đáng ngại bằng hắn, ông ta tiêm cho mày vài mũi rồi bảo không có gì đáng ngại, không ngờ đúng thế thật.” Thấy Thụy Sâm tỉnh lại Crowford vui vẻ nói.

“Bijisi??”

“Ờ, là cái gã bị Ma Quỷ cho chạy trước mày ấy, nó đã chìm vào hôn mê sâu, bị đưa đi cấp cứu rồi, chẹp chẹp, uổng cho hắn trước đây đã từng trải qua huấn luyện, không ngờ còn kém cả mày.” Triumphant nhìn về phía đường chạy quanh thao trường chép chép miệng.

“A!” Thụy Sâm nhìn quanh một vòng, hiểu rồi, bây giờ cậu cảm thấy biết ơn những ngày gian khổ ở dưới mỏ quặng hành tinh Hyde, những gì đã trải qua khiến thể lực và sức bền của cậu được đề cao không ít.

“Phanh!!!” Cánh cửa phòng bị thô bạo đẩy ra, một cái đầu to tướng ló vào, mặt lạnh như tiền, chính là nguyên nhân khiến Thụy Sâm “được” nằm nghỉ ngơi ở đây, Trung sĩ Abundant Ella, ngay lập tức cả phòng trở nên im ắng, mọi người đều cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Hừ! Có chạy mấy vòng như thế này mà cả hai tên đều ngất xỉu, thể lực thực sự là kém hết chỗ nói, xem ra ta huấn luyện các ngươi còn quá khoan dung đấy, đào tạo ra một lũ phế phẩm!” Trung sĩ liếc nhìn đồng hồ. “Còn hai phút nữa hết giờ nghỉ, tất cả trở về thao trường hết cho ta, còn ngươi, Thụy Sâm, nếu chưa chết thì cũng bò ra thao trường đi, đừng như mụ già nằm co ro một chỗ thế kia nữa!”

“Giờ này là thời đại nào rồi chứ! Trên trời là chiến đấu cơ và tàu vũ trụ, dưới đất là thế giới bộ binh cơ giới với người máy chiến đấu, chiến thuật xung phong biển người đã quá thời từ lâu rồi, cần sức khỏe tốt thế làm gì?” Buddy, anh bạn cùng đơn vị với Thụy Sâm lẩm bẩm.

Đang bước chân ra ngoài trung sĩ Abundant Ella lập tức dừng lại, Buddy lập tức lấy tay bịt mồm mình lại, nhưng hiển nhiên là đã quá muộn, lỗ tai của trung sĩ rất thính. Buddy cực kỳ hối hận khi không lại mang họa vào thân làm gì, Thụy Sâm tinh mắt nhìn thấy trung sĩ như cố nuốt cái gì đó xuống, cuối cùng không nói câu nào, chỉ dừng lại một chút rồi đi tiếp ra ngoài.

Trong phòng mọi người đưa mắt nhìn nhau, không thể tin nổi có chuyện may mắn như thế, thực sự không hề giống phong cách của trung sĩ, Buddy đấm đấm ngực, thở phào một cái rõ to. “Sợ chết đi mất, tao còn tưởng mình sắp bị xé thành hai mảnh nữa cơ.”

“Được rồi, được rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Thụy Sâm ngồi dậy, cử động chân tay một chút. “Tao thật không có hứng thú chạy thêm hai mươi vòng nữa tý nào!”

--------------------------------------------------------

Tuy nhiên, từ đó về sau, Thụy Sâm cảm giác trung sĩ huấn luyện bọn họ càng thêm nghiêm ngặt, cường độ so với trước còn nặng hơn nhiều, các tân binh đại đội ba thường là vừa kết thúc khoa mục huấn luyện này lại lao đầu vào khoa mục huấn luyện khác, đến cuối một ngày, Thụy Sâm nhiều khi còn không biết cái đầu của mình có còn đang nằm trên cổ không nữa. Buddy đáng thương trở thành đối tượng để mọi người trút giận, suốt ngày bị chửi đến tím tái cả mặt mày, mọi người đều đồng ý rằng vì câu nói của hắn khiến trung sĩ càng thêm nặng tay.

Thời gian cứ ngày lại ngày trôi qua, cùng với huấn luyện đi vào chiều sâu, đại đội ba tân binh quân số giảm từ hơn một trăm xuống còn hơn chín chục, những người giảm đi hầu hết đều do nguyên nhân này hoặc nguyên nhân khác, hoặc giả thương tật, hoặc nhờ vào các mối quan hệ cá nhân để được điều chuyển đi nơi khác hoặc đơn giản là chết luôn trên thao trường, thủ đoạn tàn khốc và sắt máu của trung sĩ khiến cho Thụy Sâm mãi sau này nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình. Có điều cũng chẳng biết làm thế nào nữa, trong quân đội Đế Quốc phân chia đẳng cấp rất rõ ràng, cấp trên ở một mức độ nào đó có thể nói là nắm sinh mạng của thuộc hạ trong tay, đánh đập chửi rủa là chuyện thường này ở huyện, cũng đã trở thành một quy tắc ngầm trong quân đội, chịu không được cũng cố cắn răng mà chịu, báo cáo lên trên cũng chẳng ai thèm quan tâm, chỉ khiến bản thân bị thượng cấp chỉnh càng thê thảm hơn, ở điểm này Thụy Sâm đã có kinh nghiệm qua tấm gương của một số bạn đồng đội.

Có điều tốt là những người còn lại đều có thể nói là suất sắc trong số tân binh, sau mấy tháng trời, mọi người đều cảm thấy như được thoát thai hoán cốt, trên người khí chất của dân thường đã được tẩy sạch, hành động trở nên quy quy củ củ, mang theo phong thái của quân nhân. Cơ bắp cũng phát triển săn chắc, cảm giác như sức lực cuộn trào, dùng mãi mà không hết, Trung sĩ Abundant Ella tuy cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng truyền cho tân binh nhiều thứ có ích, hành quân đường dài có trang bị, chạy việt dã, hít đất đối với đại đội ba bây giờ chỉ là chuyện vặt, ngoài ra còn có kỹ thuật chiến đấu tay không, sử dụng súng, leo tường, vượt chướng ngại vật, bơi, thậm chí còn những buổi tập ngắn về đổ bộ đường không cũng như làm quen với tình trạng không trọng lượng. Nói tóm lại, theo cái nhìn của Thụy Sâm, có vẻ như trung sĩ đang cố nhét tất cả những gì cần vào đầu đám tân binh với tốc độ có thể nguy hiểm chết người, đương nhiên là cóc thèm quan tâm đến khả năng tiêu hóa của bọn họ. Điều này cũng khiến cho Thụy Sâm cảm thấy nghi hoặc mãi, bởi vì có rất nhiều thứ nếu muốn dạy trong sáu tháng thì quá cấp bách, quá ngắn ngủi, trong đó có nhiều hạng mục thậm chí đã vượt ra ngoài khuôn khổ huấn luyện cho tân binh, tối thiểu là các đơn vị tân binh khác không có, chẳng biết trung sĩ dùng cách nào nhưng ông ta đều có thể sử dụng hầu hết những trang thiết bị tiên tiến nhất ở Luo River Desch Peaceful để huấn luyện cho đám tân binh, điều này thì hiển nhiên không phải một trung sĩ bình thường có thể làm được, trong mắt Thụy Sâm và các anh em trong đại đội, trung sĩ vừa đáng kính vừa đáng sợ, tuyệt đối có thể liệt vào đẳng cấp những nhân vật truyền kỳ của căn cứ này.

Còn một điểm cũng khiến mọi người cảm thấy đáng mừng nữa là thái độ của trung sĩ đối với mọi người cũng dần cải thiện, đánh đập chửi rủa ngày cảng ít đi, có thể nhận được sự thừa nhận và tán thưởng của trung sĩ đối với anh em đại đội ba có thể coi như một sự thỏa mãn lớn lao, những uất ức ban đầu dần dần tan biến trong cái nhìn đấy hâm mộ và thán phục của các đại đội khác dành cho họ.

Sáu tháng huấn luyện cơ bản đã dần trôi qua, tiếp theo đó là huấn luyện chuyên nghiệp theo chuyên môn, đại đội ba tân binh bất kể là thành tích huấn luyện hay diễn tập đều bỏ các đại đội khác một khoảng cách xa, những tân binh có thành tích ưu tú đều được ưu tiên phân đến những chỗ có điều kiện tốt, Thụy Sâm không khỏi hưng phấn mong đợi đến lúc được phân phối về đơn vị.

Có điều sự hưng phấn của Thụy Sâm nhanh chóng bị dội cho một gáo nước lạnh, trong một lần ngẫu nhiên, cậu đã được tận mắt thấy sự tàn khốc của chiến tranh.

Đó là một lần huấn luyện không trọng lượng, sau khi kết thúc, các tân binh hưng phấn trở về doanh trại dưới sự chỉ huy của trung sĩ, khi đi qua bến đỗ tàu số bảy, Thụy Sâm để ý thấy một chiếc khu trục hạm đang dừng trong bến, khắp thân tàu đầy những vết thương và vết cháy do vũ khí năng lượng cao , tại vị trí số pháo 10, tháp pháo tron hai nòng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại duy nhất một lỗ thủng đen ngòm.

Trước đây cả đội chưa bao giờ nhìn thấy chiếc khu trục hạm này, chắc là nó vừa hạ cánh từ quỹ đạo bên trên, thật khó tin là với một vết thủng lớn như vậy chiếc chiến hạm còn có khả năng xuyên qua tầng khí quyển. Điều làm Thụy Sâm cả thấy kỳ quái là tại sao nó không ghé vào một cảng nào đó gần tiền tuyến để sửa chữa mà lê thân hình đầy những vết thương suốt một chặng dài đằng đẵng qua nhiều hệ thống sao để về đến New London này.

Sau này Thụy Sâm mới biết, cùng với sự chấm dứt của thời kỳ im ắng, chiến sự bắt đầu nóng lên ở vùng biên giới, hai bên tập trung binh lực quanh hành tinh Haynie, một trong những hành tinh tiền đồn của Liên Bang nhằm dành quyền kiểm soát ở đây. Đó là một cuộc chạy đua về sức chịu đựng giữa hai bên xem ai kiệt sức trước, cả hai bên đều tung vào đó một số lượng lớn lục quân và chiến hạm, thực ra từ ban đầu không ai muốn đẩy trận chiến lên đến mức này, nhưng khi rồi quy mô và tuyên truyền đã đẩy trận chiến đã vượt qua tầm kiểm soát của cả hai bên, không còn đơn thuần do nhu cầu chiến thuật, cả hai bên đều đặt uy tín và danh dự của quân đội vào cuộc chiến, giống như hai con bạc khát nước, cả hai bên không ngừng tung vào trận đánh những binh đoàn mới, liên miên bất tuyệt những chiến sĩ, người máy chiến đấu, chiến hạm và chiến đấu cơ được ném vào cái động không đáy mà sau này người ta gọi là “Cối xay thịt Haynie”

Trước mắt, các trung tâm kỹ thuật dùng để sửa chữa, bảo dưỡng chiến hạm ở gần tiền tuyến đều có những hàng dài chiến hạm chờ đến lượt sửa, chiếc khu trục hạm này chỉ được hàn kín vết thủng bên ngoài là phải thực hiện nhiệm vụ mới, trở về thủ đô New London.

Đó là nhiệm vụ gì? Thụy Sâm sẽ nhanh chóng biết!

Từ khoang tàu, từng chiếc từng chiếc những thùng dài được bao phủ quốc kỳ của Đế Quốc được xếp xuống ngay ngắn, các sĩ quan đứng quanh kiểm tra số lượng, làm các thủ tục chuyển tiếp, Thụy Sâm lập tức nhận ra, đó là những cỗ quan tài, chiếc khu trục hạm này làm nhiệm vụ vận chuyển thi thể liệt sĩ.

Thông thường mà nói, binh sĩ Đế Quốc nếu hi sinh ở trên hành tinh thì sẽ được chôn cất ngay ở đó, nếu hi sinh trên chiến hạm thì bản thân vũ trụ đã là một nấm mồ khổng lổ, rất ít khi thi thể được vận chuyển về hậu phương, theo Thụy Sâm đoán những thi thể kia khi sinh thời cũng có một vai trò đặc biệt hoặc chỗ dựa lớn.

Trên đường về doanh trại, những hàng dài ngay ngắn đầy những cỗ quan tài được sơn lấp lánh cứ ẩn hiện không ngừng trong đầu Thụy Sâm, đối với cậu ảnh hưởng rất lớn, tựa hồ hút hết dòng suy nghĩ của cậu. Tuy biết rằng chiến tranh là chết chóc, thậm chí khi còn ở Hyde Thụy Sâm đã chứng kiến không ít cái chết nhưng hình ảnh sống động về những cỗ quan tài xếp trước mặt vẫn khiến Thụy Sâm lạnh mình.

Đội ngũ có phần trầm lặng, các tân binh đều những suy nghĩ riêng cho mình, hình ảnh đoàn quân hồ hởi, sĩ khí cao vυ"t lúc đầu đã không còn nữa, trung sĩ Abundant Ella cũng nhận ra điều đó nhưng ông không nói gì, chỉ trầm lặng đi đầu. Lần đầu tiên Thụy Sâm nhận ra rằng không lâu nữa chính cậu cũng sẽ tiếp bước những người đang nằm trong quan tài kia, trong đầu cậu chợt nảy ra một từ: Tốt thí! Thực sự Thụy Sâm không thể hiểu nổi tại sao đều là những con người có cùng gốc gác, nhân loại lại nhất định phải đánh nhau, tất cả cùng ngồi xuống, ăn miếng bánh, uống miếng nước, có tiền cùng tiêu, có gái cùng cua, như thế có phải là hay không! Có điều lịch sử không phải do cậu, một tân binh bé nhỏ, có quyền lên tiếng.

Cả đơn vị về đến doanh trại, trung sĩ Abundant Ella cho cả đại đội đứng nghiêm xếp hàng, từ phía sau ông đi dọc theo hàng quân, lên trước mặt nhìn mọi người một hồi rồi lên tiếng:

“Tôi biết có nhiều người trong số các cậu cho rằng trong chiến tranh bây giờ chỉ là ngồi trong chiến hạm bấm bấm nút, trong chiến đấu cơ, người máy gạt gạt cần điều khiển mấy cái là hết, căn bản không cần thể lực tốt đúng không? Sai bét! Đó chắc chắn là một suy nghĩ cần vứt ngay ra khỏi đầu!” Trung sĩ trừng mắt nhìn khắp những khuôn mặt tân binh đầy nét căn thẳng, cao giọng nói tiếp: “Các người không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đều giam mình trong người máy chiến đấu, cả bây giờ lẫn tương lai có rất nhiều nơi người máy không thể vào được, chiến trường không phải do các người có quyền trọn lựa, các người nghĩ rằng điều khiển chiến đấu cơ không cần thể lực tốt sao? Các người cho rằng cứ giam mình trong chiến hạm thì quân thù sẽ không áp mạn xông lên đánh chiếm được sao??

Ta biết nhiều người trong số các ngươi khó chịu với cách huấn luyện của ta! Hanh! Những kẻ không thể thông qua huấn luyện luôn là những kẻ chết đầu tiên ở chiến trường, nếu để lũ vo dụng đó chiết đi trong chiến đấu, thà để bọn chúng bị đào thải trong quá trình huấn luyện còn hơn! Để bọn chúng ra trận không chỉ là lùa chúng vào chỗ chết mà còn sẽ làm liên lụy dếnd những người khác, ta không muốn vì sự ngu xuẩn của những kẻ đó hoặc vì sự kém cỏi không hoàn thành nhiệm vụ của chúng mà liên lụy những người khác hi sinh theo…

Chiến tranh là cuộc quyết đấu giữa binh sĩ với nhau, nếu thể lực của các ngươi tốt hơn binh sĩ của Liên Bang có nghĩa là các ngươi có thêm một chút ưu thế trên chiến trường, ưu thế đó có khi đủ để các ngươi thoát ra khỏi nguy khốn, cũng có thể cứu mạng các ngươi trong một thời điểm tuyệt vọng nào đó, kể cả nếu các người có ai bất hạnh bị bằng trúng phải thoát ra bằng khoang cứu sinh, thể lực tốt sẽ giúp các ngươi sống sót đến khi được cứu viện, nếu ở trên mặt đất, thể lực sẽ giúp các ngươi có cơ hội chạy trống khỏi đối phương truy kích.

Ta có thể khẳng định với các ngươi rằng, ssau này các ngươi sẽ không bao giờ có được cơ hội luyện tập như thế này nữa, ta tháng huấn luyện chuyên nghiệp sắp tới chắc chắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng đừng quên rằng, ngay sau khi kết thúc, các ngươi sẽ từ đó đi thẳng ra chiến trường. Nếu không muốn biến thành lũ ngu xuẩn đang nằm trong mấy cái hòm kia thì hãy cố đổ thêm tý mồ hôi nữa! Nói thế thôi! Tất cả giải tán!”

Trung sĩ quay lưng đi không thèm ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ không biết vì sao, Thụy Sâm cảm thấy bên khóe mắt ông dường như có hai giọt nước mắt long lanh.

“Chắc chắn là mình nhìn nhầm thôi!” Thụy Sâm thầm nhủ. “Làm quái gì có chuyện đó!”

Từ đó đến khi đợt huấn luyện kết thúc, lũ lính mới của đại đội ba dường như phát cuồng huấn luyện, thậm chí khiến cho những đơn vị bạn phải kinh ngạc tự hỏi lũ nhóc này bị làm sao vậy, chẳng lẽ sĩ quan huấn luyện lén cho chúng uống thuốc kí©h thí©ɧ quá “date” hay sao?

Sáu tháng huấn luyện cơ bản kết thúc, thời khắc phân phối chuyên môn mà Thụy Sâm mong đợi đã đến, cậu thầm khấn trong lòng, ông trời ơi, mở mắt chút đi, con thực sự là biết mình biết người mà, đừng có quá tồi là được, tốt nhất hãy cho con đến căn cứ nào đó ở địa phương, càng xa tiền tuyến càng tốt, con mới chỉ có mười chín tuổi, con còn muốn sống thêm vài chục năm cơ!