Ba tháng sau, khóa huấn luyện bay cơ bản đã kết thúc, trong số những phi công ở trung tâm huấn luyện sơ cấp, Thụy Sâm nổi lên như một ngôi sao sáng, các huấn luyện viên không ngừng kinh ngạc trước khả năng tiếp thu và kỹ xảo bay của cậu, các nhận xét sau khi kiểm tra cũng là một mớ những lời tán dương không ngớt, đến khi các học viên khóa sơ cấp 807 tốt nghiệp, Thụy Sâm được các giáo viên giới thiệu tiếp tục học chuyên sâu để trở thành phi công chiến đấu như một lẽ đương nhiên, điều này khiến Thụy Sâm cực kỳ phấn khởi, cậu đã không phụ sự mong mỏi của đại đội trưởng Alex, thượng úy Văn Tư Sâm cũng như các chỉ huy, đồng đội khác. Nếu như không đạt mà bị điều đến học ở các đơn vị không quân cường kích kiểu Đoản Kiếm, hay trở thành một người lái tàu đột kích đổ bộ hoặc tàu con thoi, Thụy Sâm không biết còn mặt mũi nào để gặp lại những người đã hết lòng giúp cậu trở thành một phi công nữa hay không.
Sau khóa sơ cấp là khóa huấn luyện cao cấp, căn cứ vào năng lực, các học viên được phân ra theo các chuyên ban rồi được đào tạo sâu hơn về chuyên môn của mình. Trung tâm huấn luyện sơ cấp là một phần của một căn cứ huấn luyện lớn, có diện tích tới hàng vạn dặm vuông, ở đó huấn luyện cho hầu như đủ các phương tiện bay. Thụy Sâm và các bạn học lên các xe buýt đệm từ đi về phía một bình nguyên nằm ở cách khu trung tâm hơn 200 km về phía bắc, nơi tọa lạc của căn cứ “Cờ Đỏ” chuyên huấn luyện các phi công chiến đấu.
“Hi! Mọi người lại đây mà xem, bọn ta tới rồi.” Một bạn học mới của Thụy Sâm tên là Robert Parnell lớn tiếng gọi mọi người, đưa mắt sang phải, qua khung kính trong suốt của xe, xa xa hiện lên những hangar khổng lồ làm bằng hỗn hợp kim loại và xi măng xếp thành hàng vuông vắn, thậm chí còn thấp thoáng hình dạng quen thuộc của những chiếc Nữ Yêu, cậu cảm thấy trong lòng trào lên một cảm giác nôn nao chờ đợi, lần này có thể chiến đấu thực sự rồi.
“Thụy Sâm, nghe nói mày đã từng bay trên Nữ Yêu?” Thunder Dofe, một người bạn mới lên tiếng hỏi.
“Ừ! Trước đây tại trạm Cardoso, tao là thợ máy bảo dưỡng cho loại Nữ Yêu này, cũng may được chỉ huy cho phép, từng được bay vài lần trên loại này.” Thụy Sâm gật gật đầu với vẻ hiền lành, những người bạn mới này không giống như mấy gã ở cùng đơn vị huấn luyện sơ cấp vừa sợ vừa phục cậu, cũng có thể do không cùng một đơn vị huấn luyện, thái độ của bọn họ vừa hiếu kỳ, vừa bất phục lại vừa hăm hở muốn tỷ thí.
“Khó trách! Mày đã từng bay trên Nữ Yêu, chút xíu ở khóa huấn luyện sơ cấp coi như bỏ, hây, có cơ hội anh em mình thử một chút đi, các giáo viên khen mày lên tận trời, toàn lấy làm điển hình “giáo dục” bọn ta.” Trong mắt Thunder Dofe tràn đầy khát vọng chiến đấu.
“Các huấn luyện viên cũng quá khen thôi, tao cũng mới chỉ được bay trên Nữ Yêu có mỗi một lần, so với người bình thường có thể nắm các kỹ thuật nhanh hơn chút xíu, thực ra thì bọn họ có ý kiếm cớ để chỉnh bọn mày thôi, tao bị lôi ra làm điển hình vì thế chứ thực đã lên đến khóa này, trình độ mọi người cũng sàn sàn như nhau cả.” Thụy Sâm khiêm tốn nói, trong lòng thầm nhủ “Này nhé, tao không có nói dối, ta đúng là chỉ bay trên Nữ Yêu có một lần, những lần có huấn luyện viên ngồi sau… không tính!!”
Thời điểm này Thụy Sâm đã chịu đủ cảm giác cây cao gió lớn, bị mọi người cô lập, nhân cơ hội xắp xếp lại đơn vị, các bạn mới chưa hiểu hết về bản thân điều chỉnh lại hình tượng một chút, cũng may là cũng đơn vị cũ không có ai được phân vào đơn vị phi công chiến đấu cùng cậu. Huống chi, được giới thiệu lên đơn vị này đều không phải là loại kém, nếu nói khoác quá lời bị người khác “dạy dỗ” cho một trận thì quá mất mặt, còn nếu suốt ngày thể hiện bản thân mà không để ý đến thái độ của mọi người, kết cục chỉ là thêm một lần nếm mùi đau khổ khi bị cô lập.
“Có phải không đó? Vậy vì sao huấn luyện viên không bao giờ nói đến tên của Thunder Dofe? Này Thunder, mày chắc chắn cũng chưa bao giờ nghe thấy cái tên Robert Parnell của tao phải không?” Robert Parnell hoài nghi hỏi.
“Làm quái gì có! Trở đi trở lại luôn luôn là thiên tài Thụy Sâm Nepali Gore, thiên tài Thụy Sâm Nepali Gore!” Thunder Dofe lắc đầu đáp.
“Đơn vị của tạo cũng vậy, cái tên Thụy Sâm Nepali Gore tao đã nghe đến phát ngán lên tận cổ rồi, còn cứ tưởng là quái vật ba đầu sáu tay gì đó, bây giờ nhìn thì… Thụy Sâm, mày có giấu cái đầu nào không đấy??? Sao các huấn luyện viên bảo mười đứa bọn tao cộng lại cũng không phải là đối thủ của mày??” Ralph một người bạn khác quay đầu hỏi.
“E hèm… e hèm…” Thụy Sâm lúc này đúng xanh cả mặt, cậu chửi thầm các vị huấn luyện viên muốn gϊếŧ mình đây mà, nói thế khác nào đẩy mình thành kẻ thù của quần chúng? Không được, nhất định phải thay đổi cái chiều hướng này…
Cậu khẽ ho mấy cái để thông giọng: “Tao khẳng định với bọn mày là các ông ấy bốc phét đấy, chúng mày nghĩ tao là siêu nhân hả, chỉ bay qua Nữ Yêu một lần là cái gì cũng biết? Trình độ của bọn mình đều xấp xỉ như nhau, nếu không tao cũng không đến trung tâm này huấn luyện sơ cấp mà ra thẳng đơn vị chiến đấu làm phi công cho rồi.”
“Nghe cũng có lý!” Parnell ngẫm nghĩ một chút rồi gật gật đầu nói. “Có điều sau này tao sẽ kiếm cơ hội thử sức với mày.”
“Đứa nào thua phải mời tất cả mọi người, có mặt là có phần…”
“Yeah! Một tuần một lần, mà không, mỗi ngày một lần, tao sẽ chờ hàng ngày để xem…”
“Uầy! Uây! Bọn mày đừng có quá đáng nhé, bọn tao chỉ có chút tiền còn, mỗi ngày bao cơm cho bọn mày, chúng tao uống gió bắc để sống hả?”
…………
Thụy Sâm cười cười nhìn các đồng đội nói đùa, thật là tốt, cậu không nén nổi thở dài, cảm giác cao cao tại thượng đương nhiên là cực thích, nhưng quá độ là không ổn, Thụy Sâm không thích thế. Làm gì cũng nên khiêm tốn một chút, một thanh kiếm quá sắc bén không những làm người khác bị thương mà còn có thể làm chính người dùng nó cũng bị thương, làm cùn một chút hoặc chí ít làm mờ vầng hào quang của thanh kiếm so với bản thân nó vốn có, như thế có khi lại tốt hơn…
---------------------------------
Khóa huấn luyện cao cấp bắt đầu bằng đợt huấn luyện với thiết bị mô phỏng, Thụy Sâm vừa nhìn lại anh bạn cũ MN-6 đã cảm thấy kinh ngạc rồi. Quả nhiên hệ thống mô phỏng ở đây không có gì khác biệt so với Cardoso, trong thời gian đầu các học viên tổng hợp lại những gì đã học trong khóa huấn luyện sơ cấp, biến nó thành kỹ năng và luyện tập nhuần nhuyễn trên thiết bị mô phỏng, sau đó bắt đầu với mê cung, chỉ có những ai thông qua Mê cung ở cấp bốn mới được tiến thêm một bước nữa vào khoang lái một chiếc Nữ Yêu thực sự.
Thụy Sâm không dám nói cho ai biết là mình đã qua cả cấp sáu của Mê cung, càng không dám lần đầu tiên vào mê cung đã lướt qua cấp sáu, cậu thực sự không muốn người khác nhìn mình như nhìn một con quái vật! Thụy Sâm chờ mãi hơn một tuần, khi đã có người qua được mê cung mới dám phóng tay thể hiện, tuy là vậy, thành tích của cậu cũng vẫn là thứ nhất thứ nhì trong lớp, không những thế còn là người đầu tiên thông qua cấp sáu, tuy rằng không phải là người nhanh nhất. Trong ánh mắt khâm phục của các đồng đội, chỉ có bản thân Thụy Sâm biết rằng cậu đã đạt đên trình độ nào, bản thân thông qua cấp sáu mất bao nhiêu thời gian.
Sau khi thông qua Mê cung, các học viên được phép đến với Nữ Yêu để huấn luyện thực tế, khoa mục thứ hai là huấn luyện xạ kích, một trong những mục quan trọng nhất. Nói cho cùng bọn họ huấn luyện là để trở thành những sát thủ trên không, bay lên là để tiêu diệt đối thủ, Thụy Sâm trước đây đã từng luyện tập với thiết bị mô phỏng, nay được huấn luyện thực tế khiến cậu càng thêm hưng phấn, đem hết tinh thần ra học tập.
Nữ Yêu là một dạng chiến đấu cơ hạng nhẹ, được cấu tạo thiên về cơ động và linh hoạt, nó được trang bị hai khẩu pháo ion cỡ nòng lớn và hai khẩu pháo laser tốc độ cao, ngoài ra, dưới bụng chiến đấu cơ còn có ba giá treo, có thể mang sáu quả tên lửa đối không loại dùng đầu dò hình ảnh hoặc đầu dò nhiệt hoặc hai quả ngư lôi lượng tử. Đứng về mặt hỏa lực mà nói thì Nữ Yêu không thực sự xuất sắc, thông thường nhà sản xuất cũng không đề nghị trang bị ngư lôi cho nó bởi vì trọng lượng và thể tích của ngư lôi sẽ ảnh hưởng lớn đối với khả năng cơ động và tính linh hoạt của Nữ Yêu, coi như loại bỏ thế mạnh lớn nhất của nó, nên nếu mang theo đủ ngư lôi, Nữ Yêu sẽ rất dễ bị tiêu diệt nếu đối mặt với chiến đấu cơ của đối phương, do đó, trừ phi không còn cách nào khác hoặc xác định chắc chắn không có chiến đấu cơ đối phương ở trong không phận giao chiến, bằng không thì tốt nhất là không dùng Nữ Yêu cho các nhiệm vụ cường kích, những nhiệm vụ loại đó đã có loại Đoản Kiếm đảm nhiệm.
Đối với tên lửa, Thụy Sâm nhận xét rằng cần hết sức cân nhắc khi sử dụng, tên lửa số lượng đã ít, sử dụng tại tầm xa rất dễ bị kẻ địch dùng đạn mồi đánh lừa, thậm chí các phi công lão luyện còn có thể dễ dàng dùng các động tác cơ động mạnh để tránh né, thêm vào đó, ngày nay các chiến đấu cơ đều có màn chắn năng lượng bảo vệ, thông thường dù bị một quả tên lửa đánh trúng trực tiếp cũng chưa chắc bị hạ. Do đó, Thụy Sâm không bao giờ quên lời cảnh cáo của một anh hùng phi công trở về từ “Cối xay thịt Haynie” : “Sử dụng tên lửa hợp lý nhất là ở cự ly gần, khiến kẻ địch không có thời gian phản ứng, trước hết dùng hỏa lực pháo làm yếu màn chắn năng lượng của địch rồi bồi thêm một quả tên lửa để dứt điểm.”
Cho nên nắm chắc kỹ thuật xạ kích bằng pháo đối với Thụy Sâm là vô cùng quan trọng, Thụy Sâm chưa bao giờ được huấn luyện xạ kích trong thức tế nên về mặt này cậu và các đồng đội có xuất phát điểm tương đương, thậm chí nếu những giờ huấn luyện trên thiết bị mô phỏng trước đây có giúp cậu có thêm chút ưu thế nhưng cũng không quá lớn. Có điều khi đi vào thực tế huấn luyện không bao lâu, Thụy Sâm chợt nhận ra sự khác biệt lớn giữa cậu và các đồng đội, với kỹ thuật bay điêu luyện, ở cự ly gần cậu dễ dàng hơn trong việc chiếm vị trí công kích, điều khiển mũi chiến đấu cơ để khóa chặt mục tiêu trong vòng ngắm, ở cự ly xa, trực giác nhạy bén cùng đôi mắt tinh anh là nhân tố tuyệt vời giúp cậu luôn đạt tới tỷ lệ bắn trúng mở mức kinh người.
“Chẳng nhẽ mình thực sự là thiên tài???” Đôi khi Thụy Sâm phân vân tự hỏi.