Chương 23: Ngoan nào (18+)

Trước khi cánh cửa ngăn cách giữa hai thế giới hoàn toàn khép lại Nghiêm Giang Thành đã kịp thời mang cô gái nhỏ trở về thế giới của riêng anh.

Mở mắt ra, khuôn mặt cương nghị của người đàn ông đã gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực phả lên da thịt mẫn cảm, cô đủ tỉnh táo để nhận thức được tình cảnh của bản thân, đôi tay vừa được anh trả tự do liền vùng lên phản kháng, dù chỉ còn lại chút hơi tàn cô cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.

"Buông tôi ra."

"Ngoan nào."

Nghiêm Giang Thành không hề để tâm đến sự kháng cự yếu ớt của cô, bởi anh biết cô không thể thoát khỏi mình, lần nữa đem hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, đợi Hạng Khiết bình tĩnh hơn một chút anh mới nói nhỏ vào tai cô.

"Không phải đã nói sẽ nghe lời tôi sao?"

Hạng Khiết từng nghĩ sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông chủ của mình, riêng yêu cầu này thì cô thực sự không đáp ứng được, dù rằng cô đã đánh mất thứ quan trọng nhất của một người con gái nhưng không có nghĩa là bất kì ai cũng có thể chạm vào cô.

"Nghiêm thiếu gia, anh tha cho tôi đi, tôi thực sự không thể."

Hạng Khiết dùng sức lắc đầu với anh, nước mắt chảy tràn ra khóe mi, giọng nói có phần đứt đoạn vì những gì vừa diễn ra, cô cầu xin hết sức thành khẩn, nếu có thể cô còn muốn quỳ dưới chân anh mà lạy lục.

Dường như Nghiêm Giang Thành đã hạ quyết tâm, những lời cô nói anh đều bỏ ngoài tai, trong lòng chỉ có một khát khao muốn biến cô trở thành người phụ nữ của riêng mình.

Môi hôn xuống, bàn tay anh nhanh chóng kéo khóa quần của cả hai xuống, nơi nào đó trên cơ thể đã dựng đứng từ bao giờ, cách một lớp vải mỏng anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của người con gái.



Siết chặt môi cô, Nghiêm Giang Thành di chuyển càng nhanh hơn, vật nam tính nỗ lực chen chúc vào giữa hai cánh hoa để tìm kiếm nguồn kɧoáı ©ảʍ do chính anh tạo ra, mặc cho cô gái dưới thân đang dùng cả tính mạng để bài xích sự tiếp xúc thân mật này.

"Ngoan, lát nữa tôi đưa em về thăm nhà."

Người đàn ông đè thấp giọng, buông lời dụ dỗ để phân tán sự chú ý của Hạng Khiết khi tay anh bắt đầu vén qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, thứ nóng hổi lập tức ép tới, không còn gì ngăn cách, da thịt nối liền da thịt khiến đầu anh như muốn nổ tung.

Đôi môi bị anh dày vò đến sưng tấy, cả cơ thể cũng cứng đờ như một bức tượng xinh đẹp nhưng không hoàn hảo, Hạng Khiết luôn cho rằng trên đời này sẽ chẳng có người đàn ông nào muốn chạm vào thân thể của một kẻ tật nguyền và bẩn thỉu như cô. Vì thế khi bị anh thật sự ấn xuống giường cô mới hiểu được thế nào là sống không bằng chết, giờ đây cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông từng bước chiếm lấy mình.

"Nghiêm thiếu gia, anh đừng chạm vào tôi, tôi.."

Cô muốn nói cho biết điều tồi tệ gì đã xảy ra với mình năm đó, hy vọng anh có thể suy nghĩ lại, chỉ là lời còn chưa nói hết hai chân cô đã bị anh ép đến trước ngực, chiếc quần dài vừa trượt qua khỏi mông thì vật to lớn của người đàn ông cắm vào được một nửa.

Toàn bộ quá trình chỉ vỏn vẹn có vài giây, Nghiêm Giang Thành gấp gáp đến mức bỏ qua màn dạo đầu, lối nhỏ không hề trơn tru như anh nghĩ, tầng tầng lớp thịt xoắn chặt lấy anh khiến việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn, kết quả chỉ mới dung nạp được một nửa đã phải đình công.

Điều hòa trong phòng vẫn duy trì ở nhiệt độ rất thấp nhưng cơ thể của cả hai đã ướt đẫm mồ hôi, Nghiêm Giang Thành vừa thở dốc vừa cởi phăng chiếc áo khoác vest vứt sang một bên, ẩn sau lớp vải trắng là khuôn ngực mà phụ nữ rất yêu thích.

Người đàn ông thở hắt ra một hơi, rũ mắt quan sát nơi hai người đang giao hợp, cả thị giác lẫn thần kinh đều bị kí©h thí©ɧ đến cực độ, nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài sớm muộn gì anh cũng sẽ phát điên vì cô.

"Thả lỏng một chút sẽ không đau nữa."

Bức bách là thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tái ngắt của cô Nghiêm Giang Thành cũng không dám manh động, việc anh có thể làm là giúp cô thả lỏng. Bàn tay anh vươn ra, đầu ngón tay có chút thô ráp, nơi đang bị xâm phạm lại yếu ớt đến đáng thương, hai cánh hoa non mềm run rẩy dưới sự vuốt ve đầy khıêυ khí©h.