...Chương XV – Hàn Gia Chi Khởi...
Để gỡ bỏ đi sự nghi ngờ trước câu hỏi của Tiểu Ly, Tiểu Ngạn liên tục lắc đầu.
“Không phải, Ngô Gia cũng là một gia thế có sức ảnh hưởng, tuyệt không làm đến bước mất hết mặt mũi như vậy.”
“Chuyện khiến Ngô Gia và Phạm Gia chúng ta đang trên thế dằn co có khả năng trở mặt đó chính là Nhị Trưởng Lão kia đã chết vào đêm đến Phạm Gia chúng ta.”
Tiểu Ly nghe tin dữ liền có chút cau mày nhưng cũng không vội ngắt lời Tiểu Ngạn, vẫn giữ sự im lặng tiếp tục lắng nghe.
“Ngô Gia bây giờ là muốn Phạm Gia chúng ta có câu trả lời thoả đáng nhất, đồng thời yêu được tham gia điều tra ngọn ngành.”
Tiểu Ly thoáng chốc có vẻ điềm tĩnh nhưng cũng không kiềm chế được mà ngắt lời của Tiểu Ngạn.
“Họ muốn khám xét Phạm Gia sao? Lão đầu Ngô Gia chết ở khu vực nào Phạm Gia chúng ta, chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ.”
Tiểu Ngạn như hiểu ra gì đó từ ý của Tiểu Ly lúc này vẻ mặt lại thêm một trận bi ai.
“Là hậu viện của Phạm Đô Gia Thế - Nhất Thành”
Tiểu Ly nghe được 6 chữ tuông ra từ miệng Tiểu Ngạn lúc này cũng phun bậc ra một ngụm rà đang uống dở ở trong cuốn họng.
“Khụ, Khụ”
“Cha và ông nội lại đi mời người ngoài như vậy vào bên trong Nhất Thành hay sao? Xưa nay đều biết một khi có gì xảy ra bất trắc thì toàn bộ khu vực đó sẽ phải bị khám xét kỹ lưỡng. Nhất Thành là nơi trọng yếu trong Cửu Thành của chúng ta, có thể nói tổng quan bao quát tất cả, xưa nay luôn là cứ điểm bí mật không cho người ngoài tiến vào. Lần này, họ hồ đồ rồi.”
“Gia Thế Nhị Lưu xảy ra chuyện bất đắc dĩ với mức độ lớn, thông thường sẽ do một Gia Thế Nhị Lưu thứ ba được các Gia Thế Nhất Lưu bổ nhiệm đứng ra làm Thẩm Tra. Lần này không biết ai sẽ được chọn, chẳng lẽ Tinh Gia sao?”
Tiểu Ngạn mặc dù trong lòng tràn đầy sự lo lắng với tình thế của Phạm Gia nhưng nhìn vào Tiểu Ly trước mặt luôn một lòng đem Tinh Gia thành cái gai trong mắt, mọi thứ đều đổ dồn về có chút nảy sinh buồn cười trong lòng.
“Tiểu thư, người nên bình tĩnh lý trí lại đôi chút. Có phải người bị Tinh Gia làm cho đến lú lẫn rồi hay không? Không phải Tinh Gia mà là Hàn Gia.”
“Dinh thự Tinh Gia tại Trung Lưu”
“Thiếu gia, Phạm Gia cùng Ngô Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy chẳng khác nào ông trời đang giúp chúng ta hay sao? Lưu Gia cố ý bổ nhiệm Tinh Gia, chính xác đích danh Tinh Vô Thiên ngài chủ trì việc điều ra xử lý này, thứ cho tiểu nữ ngu muội, mạng phép hỏi thiếu gia vì sao lại từ chối.”
Trên chiếc ghế da đệm đặt sau một chiếc bàn làm việc bằng một khối nguyên bảng bạch ngọc lớn, Tinh Vô Thiên đã ngã về sau suy tư cũng bật dậy giáo huấn một trận với hầu gái của mình.
“Tuy ta nhất định sẽ bóp chết Phạm Gia là điều không thể bàn cãi hay có thể thay đổi được. Nhưng ta không muốn dùng cách tiểu nhân như cách mà chúng tiểu nhân đã làm, như vậy ta cũng chẳng khác gì họ. Cái ta muốn là sự thuần phục tuyệt đối, khiến họ mãi bị ta chà đạp bằng vũ lực và thế lực chứ không phải bày ra hay lợi dụng vài trò vặt như vậy.”
“Ngươi đừng đánh giá thấp phẩm chất của ta.”
Ánh mắt sắc bén như hổ đói đang đứng cạnh con mồi, chỉ cần trong gang tất cũng có thể kết liễu hoàn toàn của Tinh Vô Thiên đập thẳng vào thân ảnh mảnh mai với làn da trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mộng toả ra vẻ quyến rũ say mộng lòng người. Nhìn vào ánh mắt của Tinh Vô Thiên, hầu gái liền đưa hai tay nắm chặt cúi đầu tạ lỗi, trên trán thoáng chừng có vài giọt môd hôi lạnh xuất hiện, giọng nói ẩn chứa âm điệu rung rẫy đôi chút.
“Thiếu Gia, tiểu nữ đã lỗ mãng. Mong người đừng trách phạt.”
Tinh Vô Thiên nhìn thấy một cảnh này, ánh mắt độc oán cũng dần thu liễm lại trở nên hoà nhã hơn.
“Được rồi, A Châu đừng nghĩ ngợi nhiều, ta sẽ không trách phạt ngươi đâu. Dù sao giữa ta và ngươi không chỉ là quan hệ chủ tớ mà còn có thể xem như bạn bè cũng không phải không hợp tình. Vì vậy, với người ta tin tưởng thì tất thẩy không muốn họ đặt bản thân ta vào sai vị trí.”
Hầu gái A Châu bên cạnh khẽ ngẩn đầu nhìn Tinh Vô Thiên rồi lẩm bẩm.
“Tin tưởng, là thật sao? Là bạn bè thôi sao? Mình nghĩ gì vậy chứ, mặc kệ là gì đi nữa, cả đời này mình nhất định sẽ dành hết những gì có thể cho gã nam nhân này.”
“Dinh thự Phạm Gia tại Trung lưu”
“Hàn Gia sao? Mấy năm nay Hàn Gia sau khi đến Tây Nam có lẽ đã bành trướng không kém, chỉ ngắn ngủi thời gian từ Gia Thế Tam Lưu vươn đến Nhị Lưu, xem chừng cũng có thể là địch thủ rồi?”
“Biến cố xảy ra quá nhanh, ta cũng muốn nhanh chóng quay về Sở Ngạch để hỗ trợ. Nhưng trước tiên còn vài ngày nữa là đến hẹn với Tinh Gia, nếu ta rời đi sợ là đến khi quay lại thì Trung Lưu tất thẩy đã rơi hoàn toàn vào tay Tinh Gia.”