- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngôi Sao Lấp Lánh, Thật May Mắn Quá Thay
- Chương 9
Ngôi Sao Lấp Lánh, Thật May Mắn Quá Thay
Chương 9
Bữa trưa thực sự rất ngon, vị cơm trộn canh thịt đậm đà, canh cá nấu nấm vừa thanh vừa ngon miệng, không chỉ mấy đứa nhỏ mà cả hai cha con Phù Ất Phù Đăng cũng ăn khỏe hơn. Thời này một ngày vốn chỉ dùng cơm hai bữa, nhưng vì Du Thái Linh mới khỏi bệnh, Trữ chỉ hận không thể bắt cô ăn một ngày năm bữa để bồi bổ, dĩ nhiên tỷ đệ A Mai cũng được lợi, mấy ngày qua hai gương mặt nhỏ choắt đã hồng hào căng bóng hơn.
Ăn cơm xong, cầm một tô quýt ngọt ngồi sưởi ấm bên lò lửa, nghe A Mai tíu tít về những chuyện trong làng, Du Thái Linh chợt cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ, không ngại bị phạt mãi thế này.
Ai ngờ Trữ lại bỗng nói: “Ngày mai trong phủ sẽ có người đến đón nữ công tử về.” Câu này chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội xuống đầu Du Thái Linh, cô ngẩn ngơ, cũng chẳng biết nên hỏi gì.
Điểm khác biệt giữa ít nói và bẻm mép là, nếu Du Thái Linh đột nhiên bật khóc bảo ‘Ta nhớ cha mẹ lắm.’ thì người lắm miệng sẽ thuận nước kể hết chuyện cha mẹ của Du Thái Linh, từ việc đã quen biết yêu nhau thành thân sinh con rồi đến cả lúc rời xa con gái như thế nào, còn người ít nói – như A Trữ đây thì chỉ im lặng cúi đầu, hoặc cùng lắm cũng chỉ ‘Ừ’ cảm thán một tiếng thôi.
Nếu Du Thái Linh cố hỏi nhử: “Trữ à, bà có biết cha mẹ ta là người thế nào không?”, Trữ cũng sẽ chỉ nề nếp đáp một câu ‘chuyện của chủ nhân, phận nô tỳ chúng tôi không dám nhiều lời’, ngoài ra không nói dư một câu. Cho nên giờ đến chuyện cha mẹ của cơ thể này sống chết ra sao Du Thái Linh cũng không biết.
Nói bóng gió kiểu đó, mấy ngày nay không biết Du Thái Linh đã thử bao nhiêu lần rồi. Nhưng cô không dám hỏi thẳng rằng hiện tại là ai nắm quyền ở trong phủ, ai sẽ chăm sóc lo liệu cho cuộc sống bình thường của cô, hỏi cha mẹ ruột cô hiện đang như thế nào, người thông minh chỉ cần nghe cũng biết có gì đó sai sai, huống hồ là người tinh tế như Trữ.
Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Du Thái Linh, Trữ cảm thấy không đành lòng, định nói cho cô biết chút chuyện nhưng nhớ đến lời dặn của phu nhân thì lại không dám nói nhiều, bèn thấp giọng bảo: “Nữ công tử chớ sợ, lần này đi đã hạ quyết tâm rồi, nên thế nào thì cứ thế ấy thôi.”
Du Thái Linh bình tĩnh nhìn Trữ, nghĩ bụng thế này thì phải hỏi trực tiếp rồi, nhưng ngoài mặt vẫn vờ đáng thương, thút thít nói: “Trữ à, ta thực sự đã phạm phải sai lầm lớn đến vậy sao?” Đấy là câu hỏi nghe như cảm thán suông, không thể tìm ra manh mối nào, chính cô cũng phải tự khen mình.
Trữ tức giận nói: “Nữ công tử nào có lỗi! Một không gϊếŧ người phóng hỏa, hai không ăn trộm hϊếp yếu.”
Không phải án hình sự là ổn rồi, còn kiện tụng dân sự thì cũng chẳng phạt nặng gì với người vị thành niên, Du Thái Linh thầm thở phào, nhưng vẫn nức nở nói: “Vậy… vì sao lại phạt ta tới đây?”
Trữ bực mình bảo: “Đám người đó đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì! Khinh thường nữ công tử không có…” Bà dừng lại kịp thời, thở hắt ra, đoạn nói: “Nữ công tử yên tâm, bọn họ không dám càn rỡ với người đâu.”
Không lẽ cha mẹ của cơ thể này đã ‘lên đường’ thật rồi?! Du Thái Linh hồ nghi, cô nhận thấy Trữ muốn nói gì đó nhưng phải dằn xuống, có vẻ rất xoắn xuýt. Nghĩ một hồi, cô chỉ biết nhỏ giọng nói: “Ta sợ nếu giờ mình đi thì sẽ không giữ được toàn mạng.”
Nghĩ đến cô bé còn hấp hối mười mấy ngày trước, Trữ thở dài, nắm tay Du Thái Linh bảo: “Nô tỳ xin nói một câu cuối cùng, không một ai dám động đến tính mạng của nữ công tử đâu.” Bà vẫn không nhịn được để lộ một chút.
Nhờ đó mà Du Thái Linh đã có áng chừng trong bụng.
Chiều hôm đó cả nhà Trữ bận rộn sột soạt bên ngoài, đến tối ngủ một giấc no say, hôm sau thức dậy lại phát hiện khoảng sân nhỏ có thay đổi, những vật dụng ấm áp thân thuộc đã biến mất, mấy chai hũ mắm muối trong bếp cũng thiếu hơn nửa, toàn bộ sân nhà trở nên vắng tanh… mà quan trọng hơn, trời còn chưa sáng cha con Phù Ất Phù Đăng đã đi rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngôi Sao Lấp Lánh, Thật May Mắn Quá Thay
- Chương 9