Chương 7

Trữ cười đáp: “Ta đã nói là Đại nương tử rồi còn gì, tai của mình bỏ đi đâu rồi. Nhà họ Thu có hai đứa con trai, chỉ có một cô con gái, lại còn lớn tuổi rồi. Lần trước mình về Thu đại nương tử tái giá lần hai, còn lần này là lần thứ ba.”

Phù Ất lắc đầu, “Cụ Thu cũng chiều cô con gái này quá mức. Quả phụ tái giá không có gì xấu, đức lang quân nàng ta cưới rất tốt, nhưng dẫu gì cũng là tân nương tử vừa ý người khác, cãi nhau với chồng cũ từ hôn rồi tái giá, thế nào láng giềng cũng chỉ trỏ lời ra lời vào.”

Trữ cười cười, nói: “Người chồng nàng ta mới cưới quả thực rất tốt, tính tình điềm đạm.”

Phù Ất nhìn vợ, Trữ bình thản nhìn lại khiến Phù Ất lập tức mềm lòng; sau đó y lại tự an ủi, người hầu thì phải theo chủ, y vẫn đỡ hơn tướng quân cái gì cũng nghe theo vợ. Hôm đó phu nhân xem tạp kỹ trong phủ Vạn tướng quân, khen một con hát cường tráng đẹp trai, đại nhân không những không dám phản bác mà còn nâng rượu góp lời: “Ánh mắt của phu nhân nhà ta đúng là chuẩn xác, tuy kẻ đó có kém hơn ta chút, nhưng trong số họ thì lại là người nổi bật nhất.” Vạn tướng quân lập tức phun rượu ra từ mũi, chẳng rõ vì giật mình hay vì tức nữa.

Phù Ất nhìn thẻ gỗ nho nhỏ nằm trên bàn – thứ lần này y gấp gáp thúc ngựa đem về, bèn hỏi vợ: “Phu nhân viết gì trên thẻ vậy?” Y không biết chữ.

Trữ nhìn thẻ gỗ, từ tốn nói: “Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ phu nhân về.”

Phù Ất gật đầu, “Khi nào?”

“Vài ngày nữa.”



Nô đùa đến lúc mặt trời đứng bóng, đám trẻ bên dòng suối lần lượt ra về, một thiếu niên nông thôn đến đón em trai em gái nhìn trộm Du Thái Linh một lúc lâu, đỏ mặt dúi ba con cá chắc mẩy vào tay A Mai rồi cuống cuồng chạy đi. A Mai vui vẻ nói với Du Thái Linh: “Nữ công tử, có người nhắm trúng em nữa kìa.”

Du Thái Linh không đáp, chỉ nghiêng đầu nói với Phù Đăng: “A Đăng, huynh vẫn chưa tìm được người tài mài gương à, gương đồng trong phòng ta chẳng soi được gì cả.” Cô muốn xem xem dáng vẻ hiện giờ của mình trông như thế nào, thuận tiện cũng để A Mai soi rõ mặt mình. Thiếu niên nông thôn kia lấm lét nhìn sang bên này mấy lần, mà ở tảng đá bên này cũng chỉ có mỗi hai người là cô và Phù Đăng, nói thế nào cũng không thể là nhìn Phù Đăng… Ấy, chắc không phải thế chứ.

Phù Đăng cười đáp: “Sắp mùng Một rồi, người đi xa học nghệ hẳn đều sẽ về nhà.” Đoạn quay cậu sang nói với em gái mình: “Muội nói lung tung gì thế, con cá đó là cho nữ công tử.” Cậu cũng đã để ý thiếu niên kia cứ len lén nhìn nữ công tử nhà mình.

Du Thái Linh không biết nói gì, rầu rĩ đi trên đường làng. Ở chốn cổ đại nghèo túng này muốn gì cũng không có, gương đồng thì như gương biến hình trong nhà cười, nước sông cũng đâu soi rõ, ngay đến mặt mũi mình lớn nhỏ ra sao cô cũng chẳng nhìn rõ, chỉ biết rằng da khá trắng. Cũng không biết thẩm mỹ của thiếu niên tặng cá kia có bình thường không, lỡ như khiếu thẩm mỹ của cậu ta khác thường thì sao.

Ví dụ như người cha giàu xổi kia của cô vậy, hồi trẻ thì thích mẹ Du có văn hóa có đầu óc, chấp nhận khác biệt gia cảnh cưới mẹ Du về, làm hại phần tử tích cực là bác cả vào Đảng muộn ba năm; càng về sau, cha lại bắt đầu thích mấy ả hồ ly không não. Phong lưu như vậy mấy năm, có lần suýt bị bạn làm ăn lừa phá sản, đến lúc này cha Du mới thấu hiểu triệt để, cưới một quả phụ mạnh mẽ, tuy không học hành nhưng rất thực tế để sống qua ngày, vợ chồng đồng tâm tiếp tục phát tài.

Tuy Du Thái Linh khá ghét người cha giàu xổi đó của mình, nhưng cô cũng biết mình được di truyền đầu óc nhạy bén của ông, từ lúc đến đây cô chưa bao giờ thôi suy nghĩ cho bản thân. Xách con cá nhìn xung quanh rồi thở dài, cô rất hy vọng ‘mình’ có diện mạo xinh đẹp một tí, con gái hiện đại dù không xinh song còn có thể dựa vào việc học, nhưng cổ đại thì có được bao nhiêu nhánh đường đâu, chẳng lẽ chăm chỉ học võ lên núi làm nữ vương à. Song xét cho cùng thì cô cũng không ăn mặc như nô tỳ tiện thϊếp, lại còn có người hầu hạ, âu cũng coi như may mắn.