Chương 49

Trình mẫu rơm rớm nước mắt vui mừng: “Lão Tam sắp về rồi, đúng là ông trời phù hộ, cuối cùng ba anh em con cũng có thể đoàn tụ. Những năm qua một đứa đằng đông một đứa đằng tây, ngày nào mẫu thân cũng lo các con gặp bất trắc, được thế này thì tốt quá. Nhà nhỏ thì nhỏ, chen chúc chút cũng không sao, chỉ cần về là ổn rồi.”

Trình Thiếu Thương để ý khi nói tới đoạn phòng ba sắp về, Trình Thừa vật vờ bán sống bán chết cũng bật dậy, trên mặt là vẻ hân hoan.

Trình Thủy cười nói: “Bây giờ chen chúc thì không sao, nhưng tới lúc Nhị đệ và Tam đệ đông con cái thì sao? Cho dù con gái sẽ được gả đi, nhưng tụi Vịnh nhi rồi cũng lớn, tương lai lấy vợ sinh con, lại thêm cháu chắt bi ba bi bô, mẫu thân ôm không xuể, trong nhà chen cũng không nổi…”

Trình mẫu rất thích nghe những lời này, tưởng tượng cảnh tương lai cháu chắt bò lăn bò lộn xung quanh mình đầy náo nhiệt, bà vui tới mức muốn bay ra ngoài, thế là gật đầu liên tục: “Đúng đúng.”

“Cho nên là, năm nay con trai muốn đổi chỗ ở lớn hơn chút cho nhà ta.” Trình Thủy nói, “Tiếc là tìm tới tìm lui, mấy tòa nhà trống mà lớn thì đều xa trung tâm, còn gần trung tâm thì đã có người khác ở rồi. Nhưng sau này con trai hay các cháu cũng cần đến Thái Học viện học, nên càng gần mới càng tốt…” Ngày trước vì gia cảnh khốn khó, một đồng tiền cũng phải chia hai để tiêu, nhưng sau mười năm chinh phạt thì tiền tài đã dư dả, song lại không có chỗ nào ưng ý; còn những đại tướng quân theo vua hay hoàng thân quốc thích đều đang độ trẻ trung hăng hái, nào ai chịu bán chỗ ở.

Trình Thủy nhắc đến Thái Học viện, sắc mặt Cát thị hơi đổi nhưng không dám nói xen vào.

Chỉ nghe thấy Trình mẫu thở dài: “Biết làm sao được. Đến sớm chiếm trước, ai bảo chúng ta chậm chân.”

Trình Thủy cười nói: “Nào ngờ không cần con trai tìm nữa, chỗ ở đã tự tìm đến rồi. mẫu thân có biết Bố gia ở phố trước không? Chính là cái nhà năm ngoái mưu phản đấy!” Khóe miệng Trình Thiếu Thương giật giạt: Cha Trình à, nói đến chuyện tạo phản mà ông hưng phấn thế, Hoàng đế nhà ông có biết không vậy.

Trình mẫu hoang mang, Đổng Lã thị lại nhanh trí đáp: “Biết biết, chính là Bố gia nhân lúc Bệ hạ đang khổ sở quyết chiến ở tiền tuyến, dẫn anh em vợ con tháo chạy khỏi đô thành đấy mà. Muội nghe nói bọn họ trốn ra khơi rồi, suốt quãng đường còn tranh chấp với bộ hạ cũ.”

Tiêu phu nhân nhìn Đổng Lã thị với ánh mắt tán thưởng, nói: “Chính là nhà đó. Cũng nhờ thư Tam đệ gửi tới mới biết, Thái thú quận Lang Gia đã truy kích tàn quân, toàn bộ nhà họ đã bị tru sát.”

Đổng Lã thị thở dài: “Bệ hạ của chúng ta tốt biết bao, nhân hậu với hạ thần là thế, mà cái nhà này đúng là, tước vị cao thế rồi mà còn bỏ chạy, khi không dâng lên tính mạng toàn gia tộc.”

Trình Thiếu Thương nghĩ bụng, tước vị cao hơn nữa cũng không sướиɠ bằng làm Hoàng đế đâu.

Bỗng Trình Thừa lên tiếng: “Bố Văn công vốn là kiêu hùng trong nước, cuối cùng thua trong tay Bệ hạ, bị ép buộc nên mới đành đầu hàng, tất không cam tâm.”

Trình Thủy thấy Nhị đệ đã chịu mở miệng, vui vẻ nói: “Dâng thủ cấp đồng minh nhà mình rồi mới đầu hàng Bệ hạ, anh hùng cái nỗi gì, Nhị đệ ở đô thành còn nghe được tin gì không.”

Trình Thừa nói: “Không những Bố Văn công mà còn có mấy nhà cũng không cam tâm, hoặc rục rịch hoặc lén lút thông đồng với tặc, thời gian trước Bệ hạ đã hạ chiếu tống giam vài hạ thần được phong hầu. Bệ hạ cũng không dễ dàng gì…”

Đây là một tiết mục rất quen thuộc: Thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi dậy, nay người này tự xưng vương, mai người kia xưng đế, y như cổ vương cạnh tranh nhau, vừa tàn khốc lại rất khoa học, cổ trùng sống sót cuối cùng không phải là con mạnh nhất mà là may mắn nhất, hoặc là vừa mạnh vừa may mắn.