Chương 44

Vừa dứt lời, Cát thị cùng một cô bé ngồi ghế cuối đỏ bừng mặt, Trình Thiếu Thương vỗ trán, nghĩ ngay ‘chắc chắn bà Cát thị này lại xơ múi đồ mà cha Trình cho mình đây mà’, nhưng chẳng đợi nàng nghĩ tiếp, A Trữ đã ấn nàng xuống tiếp tục hành lễ với Nhị thúc Trình Thừa và Cát thị, lúc này Cát thị đã giận tới mức không nói nổi nên lời.

Ở cuối dãy đặt ba chỗ, Trình Thiếu Thương ngồi chính giữa, bên phải là cô bé đỏ mặt kia, còn bên trái là một cậu bé mập mạp trắng trẻo, tuổi chừng lứa mới biết dùng đũa, cả hai đều đeo vàng bạc, ăn mặc sang trọng, cô bé kia có nước da rám mật, mày rậm mắt to, chỉ là mặt mũi ỉu xìu, co người lẩy bẩy, như thể thời gian qua sống còn thảm hơn Trình Thiếu Thương.

Đúng lúc ấy, cánh hầu già nối đuôi đi vào, lần lượt dọn thức ăn lên cho từng chỗ ngồi, một bữa tiệc kiểu gia đình, một suất thịt heo quay thơm phức, một đĩa gà xối mỡ chưng măng đông, một tô canh thịt nai và hai đĩa rau muối, trên bàn của người lớn còn có rượu, còn chỗ của Trình Thiếu Thương chỉ có một bình sữa gạo mới nấu, nóng hổi thơm phức.

Đổng cữu phụ nâng một chiếc chén hai quai bằng gỗ sơn mài lên, nói với Trình Thủy: “Chén rượu đầu tiên ta kính cháu trai trước, ta có thể bình an trở về đều là nhờ vào cháu trai, ta, ta…”

Trình Thiếu Thương hé mắt nhìn, chỉ thấy Đổng cữu phụ trông giống hệt Trình mẫu, to béo như nhau, nhưng có vẻ gần đây ông mới trải qua giai đoạn giảm béo cấp tốc nên da thịt hai má rũ xuống; trông ông có vẻ rất sợ Trình Thủy, không dám nhìn thẳng vào Trình Thủy, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Hai mắt Cát thị lóe sáng, thị cười nói: “Sao cữu phụ lại sợ sệt thế? Người nhà với nhau cả, sợ thế làm gì.”

Tiêu phu nhân nhìn thị, từ tốn nói: “Trong Bắc quân ngục quá sơ suất rồi, tuy nhờ đại nhân giúp đỡ nên được tạm hoãn xử, nhưng lại đánh chết những người cùng tội khác ngay trước mặt cữu phụ, hẳn là cữu phụ sợ lắm.”

Vừa dứt lời, Đổng cữu phụ lập tức run lên không cầm nổi chén rượu, thật ra lúc Trình Thủy dẫn ông ra còn cố ý “mời” ông đi ngang qua phòng dụng hình, tiếng ma khóc sói tru rồi đủ thứ tra tấn như cào xương, xé thịt, roi vọt cứ vậy lọt vào mắt, Đổng cữu phụ sợ tới mức chân mềm oặt, suýt đi không nổi.

Cát thị cũng chẳng biết phải tiếp lời như thế nào, Đổng Lã thị vội nói: “Cũng may nhờ có tướng quân, bằng không chẳng hay quân cữu còn phải chịu biết bao tội.” Thị vừa nói vừa trợn mắt nhìn trượng phu nhà mình ở đối diện, Đổng ngoại đệ lập tức nâng chén kính tạ Trình Thủy.

Đổng ngoại đệ có một cái tên rất nổi tiếng trong các vở kịch, Đổng Vĩnh, cũng có tướng mạo “mặt trắng trói gà không chặt” thường thấy trong các vở kịch, mắt láo liên, da mặt nhão ra, nom vẻ tửu sắc quá độ; y vừa cám ơn vừa lén nhìn Tiêu phu nhân.

Trình Thiếu Thương vui vẻ, nghĩ bụng chả nhẽ bạn Đổng Vĩnh tưởng người ta mù, không thấy tròng mắt của cha già Trình Thủy lồi ra như cá thờn bơn rồi hả, cũng vì cái nhìn đó mà hôm sau bạn Đồng Vĩnh bị ai đó chặn đánh một trận trên đường, nằm liệt giường mấy tháng trời, từ đó trở đi chưa bước chân vào lại Trình phủ.

Trợn mắt với Đổng Vĩnh xong, Trình Thủy cũng nâng chén rượu uống cạn một hơi, đoạn bảo: “Cữu phụ cũng nên hưởng phúc rồi, sau này trông nom ruộng đồng với cửa tiệm trong nhà cho tốt, sống bình yên qua ngày là đủ.”

Đổng cữu phụ cuống lên, vội nói: “Sao có thể như vậy được, có câu ‘muốn đánh hổ cần huynh đệ đồng tâm’, cháu trai nói thế khách khí quá, cháu ở ngoài vất vả liều mạng, cữu phụ nào dám ngồi không hưởng phúc, cũng phải nên giúp…”

Trình Thủy không có kiên nhẫn nghe ông ba hoa, ông quay sang nhìn Trình mẫu, rõ ràng những ngày qua hai mẹ con đã đạt được ăn ý ngầm rất thuận lợi, Trình mẫu lập tức vỗ bàn, trầm giọng nói: “Câm mồm! Hồi con trai ta mới khởi nghĩa sao không thấy ngươi đồng tâm đánh hổ? Lúc con trai ta giành giật sự sống sao không thấy cha con ngươi xuất trận? Ngươi bớt giúp thì ta thấy dễ thở hơn đấy!”