Chương 4

(*Tiền Ngũ Thù là một loại tiền xu Trung Quốc được sản xuất từ triều đại Nhà Hán, bắt đầu đúc lần đầu tiên vào năm 118 trước công nguyên để thay thế loại xu San Zhu trước đó.)

A Mai cười nói: “Anh trai em sắp đính hôn rồi!”

Du Thái Linh cũng đùa: “Nếu cô đã thích anh ấy, vì sao còn lấy tiền trái cây của chúng tôi?”

Cô nương kia thẳng thắn nói: “Tuy cậu ấy ưa nhìn, nhưng nhà chúng tôi vẫn phải ăn cơm mà.” Thế là cả hội dân làng và đám Du Thái Linh cười to.

Điện thờ chính là một ngôi nhà lớn có hai gian nối liền trước sau, dân làng từng gặp nhóm Du Thái Linh mấy lần, chỉ biết cô là con gái của một gia đình khá giả gần đó, thế là rối rít nhường đường cho bọn cô đi vào. Gian nhà trước mặt lượn lờ hương khói, đứng thẳng trên bục cao là những bức tượng thần hình dáng lạ kỳ đáng sợ, Quan Âm không giống Quan Âm, Giêsu không ra Giêsu, dưới chân tượng đá còn có vài vũng máu, bên cạnh đặt một cái chậu gỗ lớn chứa vài ba con gà con vịt co quắp chân chết không nhắm mắt. Du Thái Linh lắc đầu lần thứ N, thời này chế tác tượng thần quá kinh khủng, cách thờ cúng nguyên thủy thô thiển như thế thì làm sao các tín đồ có thể quên mình, một lòng thờ phụng mà bỏ tiền ra được. Cô chỉ hận không thể dạy mấy tay thầy mo ở xã hội này cách tạc ra những bức tượng thần mặt mũi hiền từ, sau đó thêm cá vàng với hoa, rồi lại đọc thơ tụng kinh giả vờ giả vịt, chắc chắn việc làm ăn sẽ thịnh vượng khắp nơi, tiền tài nhiều vô kể.

Có điều đấy chỉ là suy nghĩ cá nhân của cô thôi, chứ gái trai lớn nhỏ xung quanh rõ ràng rất thành tâm, hoặc quỳ lạy hoặc đứng nghiêm chắp hai tay miệng lẩm bẩm. A Mai vội chia mấy nén hương cho cô, kéo cô đến quỳ trên đệm cói.

Du Thái Linh bùi ngùi, lần cuối cùng cô bái lạy ở kiếp trước chính là lần cùng ba người bạn cùng phòng đi leo núi. Bốn cô gái thành tâm quỳ dưới tượng của ba vị thần tiên*, em gái siêng nhắn tin cầu xin có thể lấy được học bổng toàn phần trong kỳ thi cuối kỳ lần này, chị gái viết blog dạo thì cầu xin anh chàng bảnh mã mình yêu thầm ở lớp bên có thể mau mau chia tay bạn gái rồi quay sang yêu mình, cô bạn QQ hy vọng có được cơ hội thực tập ở công ty NZND sớm, còn cô thì cầu được thông qua đơn xin kết nạp Đảng viết lần thứ 11… vì cậu cô có nói, nếu cô được vào Đảng, cậu sẽ mua cho cô một chiếc máy tính xách tay.

(*Ở đây nhắc đến ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc, bao gồm Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.)

Khấn lên khấn xuống một hồi, cả bốn người cùng hô to ‘A Di Đà Phật’ rồi vui vẻ ra về, không chút để ý đến vẻ mặt kỳ quái của mấy cô mấy dì đang quỳ xung quanh.

Cúng bái cắm nhang xong, Du Thái Linh thở dài một tiếng. Nhìn từ góc độ này thì lần cúng bái đó với ba người bạn đúng là có linh nghiệm, ở kiếp trước cô chết vì dám làm việc nghĩa, nếu không chết thì liệu có vào Đảng được không?! Chẳng rõ nguyện vọng của ba cô bạn cùng phòng có thành sự thật không nữa. Du Thái Linh hận bản thân xui xẻo, cơm ngon ngay trước mặt mà cũng mọc chân chạy mất, cho nên nghiêm nghị từ chối A Mai kéo cô vào gian trong nghe vu sĩ giảng giải sách sấm mới nhất vừa được đưa đến.

Lần trước gặp tay thầy mo kia, gã còn lừa Du Thái Linh làm trò ma quỷ, có lẽ nghe được Du Thái Linh là tiểu thư nhà giàu bị trưởng bối đuổi ra ngoài. Hứ, tưởng cô là chày gỗ à? Dù cô có tiền thì thà bắt chước mấy nhà giàu xổi mới nổi đi từ thiện còn hơn là chi tiền cho đám giả thần giả quỷ này, đi từ thiện tốt xấu gì cũng là hoạt động cống hiến cho xã hội.

“Ai cũng nói vị vu sĩ trong đó rất linh nghiệm.” A Mai nắm tay áo Du Thái Linh nói, Du Thái Linh vẫn nghiêm mặt, “Nếu lợi hại như vậy thật thì đáng lý quan to đã đến mời đi từ lâu rồi, chứ còn ở lại cái miếu làng này làm gì?” Thực ra khi những nhà giàu xổi dấn thân vào làm ăn lớn, cũng bắt đầu tin vào mấy thứ thần thần đạo đạo này, nhưng mấu chốt là phải tìm được người có bản lĩnh thực sự cơ, tránh cho khỏi cắm nhầm lư hương bái nhầm thần linh.