Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngôi Sao Lấp Lánh, Thật May Mắn Quá Thay

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhưng con trai thích!” Trình Thủy che bả vai đau âm ỉ, nói thẳng, “Con trai đã thích nàng từ lần đầu gặp ở đại trạch Tiêu gia, ngoài nàng ra con không muốn lấy ai cả, nếu không phải thiên hạ đại loạn thì con trai nào được may mắn như vậy!”

Rồi đề tài đổi, ông nói, “Mẫu thân đừng nói như vậy nữa, tuy Tiêu gia xuống dốc nhưng ban đầu cũng từng có ý cưới Nguyên Y còn gì. Mẫu thân tưởng nàng là A Tức, kiểm tra xem nhà ai hồi môn nhiều thì mới gả đi ư.”

Nhắc đến con gái út, Trình mẫu muốn giận cũng không nổi, chỉ biết thở dài.

Trình Thủy lại nói: “Nguyên Y là nữ hào kiệt, nói lời giữ lời, những năm qua nàng theo con trai vào mưa ra gió, lên núi đao xuống biển lửa, biết bao lần con trai suýt mất mạng, may nhờ có Nguyên Y cứu giúp!”

“Vâng vâng vâng, trời tốt đất tốt, chỉ có vợ cậu là cực kỳ tốt!” Trình mẫu tức giận, dù biết đó là sự thật nhưng bà vẫn không chịu chấp nhận.

“Đương nhiên Nguyên Y tốt rồi!” Trình Thủy cả tiếng, “Mẫu thân ngẩng đầu mà xem, các tướng quân hầu tướng kiến công lập nghiệp hôm nay, mười người thì hết bảy người vốn là phú hộ nông thôn, không phải kinh thương kiếm tiền thì cũng xuất thân thế gia, ba người còn lại tuy bần hàn, song quy phục bệ hạ sớm, lập được công lớn. Còn chúng ta?”

Bản thân Trình mẫu biết lời này không sai, nhà họ Vạn hàng xóm vốn dĩ cũng là một trong những đại tộc ở châu quận địa phương, khi phụ thân Vạn tướng quân mất đã để lại tài sản ruộng đất cùng các bộ khúc tài giỏi, đấy chính là vốn để Vạn tướng quân làm giàu.

“Lập nghiệp cần những gì, cần người cần tiền, dù con trai có thể vung tay triệu tập được các nhi lang, nhưng còn quân lương lương thảo thì sao, rồi các tướng sĩ bị thương hay tàn phế, cũng cần tiền mua thuốc cứu trợ, không lẽ phải nhìn cô nhi quả mẫu bọn họ chết đói, như thế khác nào khiến người ngoài nguội lòng? Ngày trước nhà ta chỉ là nông hộ dư chút ít lương thực, đâu dám lấy ra!” Trình Thủy nhớ lại cảnh khó khăn ngày trước, giọng như bít tắc, “Dù đánh hạ thành trại thì có thể bắt được phú hộ cống phẩm, nhưng đâu thể vơ vét sạch làm hỏng danh tiếng được, vì như vậy thì khác gì thổ phỉ tặc khấu?!”

“Nhưng làng ta lại không dính long khí, dù là bệ hạ hay các anh hùng rong ruổi thiên hạ, không một ai xuất thân ở vùng lân cận.” Nghĩ đến vị trí địa lý của quê làng, Trình Thủy vô cùng rầu rĩ, ông không phải người có dã tâm, ngày trước chỉ muốn tìm một lão đại đáng tin để mình dốc sức, mưu cầu một phần tiền đồ là đủ. Rõ ràng quê nhà cũng là chốn sơn linh thủy tú, nhưng cớ chi lại không xuất hiện một lão đại nào.

“Tính từ khi Lệ đế soán vị, quần hùng thiên hạ cho đến lúc kết giao với Vạn tướng quân cũng chỉ mười năm ngắn ngủi, vậy mà biết bao đội ngũ phất cờ khởi nghĩa đã bị tiêu diệt sạch bách, mới hôm qua còn chè chén say sưa, gái đẹp vờn quanh, nhưng hôm nay đầu lâu đã treo dưới cổng thành ghim trên cột cờ. Vợ con già trẻ không thất lạc trong chiến loạn thì cũng là chết oan. Nguyên Y đã nói với con trai, con không được bắt chước loại hành vi trộm cắp đó, nó chỉ đem lại sung sướиɠ tạm thời mà thôi, lớn thì gây nên rắc rối lớn, nhỏ thì còn giữ mình được.”

Trình Thủy đứng dậy đi lui đi tới trong phòng, bỗng sẵng giọng: “Ngày trước có một xu một hào nào cũng phải tính toán cẩn thận mới dàm dùng, cần sửa chữa vũ khí tường thành, phải nghỉ ngơi điều trị, còn phải chiêu hàng tráng sĩ khắp nơi! Chúng ta không có uy tín lớn, dựa vào đâu anh hùng hào kiệt chịu gia nhập về phe ta, còn không phải nhờ thanh danh yêu dân thương lính hay sao?! Nguyên Y không dám ăn không nỡ mặc, ngay tới một thớ lụa trắng có được cũng cầm lấy đi đổi lương thảo. Nếu chẳng phải như vậy thì Xúc Nhi… Xúc Nhi đã không…”

Nhớ đến con gái đầu, Trình Thủy lại tắc nghẽn: “Là vậy đấy, vừa chống thổ phỉ và tàn dư của đám cướp bóc ngoại bang, vừa phải trấn an dân làng, nhờ thế hào tộc và bách tính ở các quận huyện lân cận đã chấp nhận tên tuổi con trai, cũng nhờ đó con trai cũng tạo dựng căn cơ, không đến nỗi rơi vào kết cục giống đám thổ phỉ kia. Mẫu thân cứ nghĩ con trai có tiền mà không chịu chi cho mẫu thân dùng, nhưng có bao giờ nghĩ đến khó khăn của con trai chưa!”
« Chương TrướcChương Tiếp »