Chương 2

(*Thâm Y (深衣) lại là loại trang phục có phần thượng y (gọi là “y”) và hạ y (gọi “thường”) khâu lại với nhau thành một mảnh liền. Thâm y khi mặc vào có thể khó phân biệt với TSm. Điểm có thể dùng để nhận biết là TSm thường có xẻ vạt hai bên còn thâm y thì không và trông như một chiếc áo quấn.)

Mười mấy ngày trước, Du Thái Linh nửa tỉnh nửa mê nằm trên đệm, mí mắt nặng trịch, chỉ nghe thấy một giọng nữ chói tai đang mắng mỏ: “… Mụ già ngớ ngẩn vô dụng kia, nữ quân* nhà ta giao nhiệm vụ cho mụ mà mụ dám thờ ơ tới mức này, nếu nữ công tử có mệnh hệ gì thật thì có nhét cả nhà mụ cho chó ăn cũng không bõ!”

(*Từ cổ, tương đương với cách gọi phu nhân, nữ chủ nhân của gia đình.)

Sau đó là một giọng nữ run run lên tiếng: “Chính ban đầu là cô bảo tiểu nhân đừng để ý đến con bé, cứ để con bé mắng chửi đạp đánh, làm sai ở chỗ này thì phải bị phạt, cứ mài giũa tính nết trước rồi nói sau mà, ai ngờ con bé lại bị sốt…”

Giọng nữ chát chúa kia lại nói: “Đồ vô liêm sỉ, dù nó có làm sai thì cũng là nữ công tử của gia chủ, đâu đến lượt mụ xem thường hả!?”

… Du Thái Linh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy có người đang đút nước thuốc cho mình, lúc ấy ý chí phải sống của cô đang rất mãnh liệt, thế là cố gắng nuốt xuống, trong mơ màng cô lại nghe thấy giọng nữ chói tai kia cười bảo: “… Ta cũng chẳng giấu gì mụ, đây là củ khoai nóng, nhẹ không được nặng không xong, nay bệnh ra như thế lại không ai chịu trách nhiệm, mụ thì hay rồi, mấy ngày nay cứ van xin ta…”

Tiếp đó là giọng từ tốn của người đàn bà tên Trữ, bà ấy cười nói: “Nữ công tử mà không bệnh tới như thế thì chuyện tốt này đâu đến lượt tôi, tôi chỉ cầu gia chủ niệm tình chút công sức của tôi, mong sau này A Mai A Lượng nhà tôi có được chỗ đứng tốt thôi.” Tiếp nữa là tiếng đồng tiền va chạm kêu leng keng, giọng nữ cao kia hài lòng bảo: “Cũng được, nếu mụ đã nhận chuyện vô tích sự này thì nhớ mà làm cho tốt.” Nói đoạn, cô ta xoay người bỏ đi.

Bạn học Du Thái Linh vốn được điểm tuyệt đối môn Lô-gích học dù có bị sốt cao thì vẫn có thể đoán ra, cơ thể này chắc chắn là của một vị tiểu thư nhà quý tộc cổ đại lỡ làm sai chuyện gì đó, hiện giờ đang chịu phạt ở nông thôn, người chăm sóc vô trách nhiệm đã khiến cô nhóc sốt cao đến chết, nhờ thế mà mình có được cơ hội mới.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn bà tên Trữ đó, Du Thái Linh đã lấy hết kiến thức cổ đại cực kỳ ít ỏi của mình để phân biệt, chỉ mong bà ta đang mặc trang phục Mãn Thanh thắt đuôi sam hoặc là trang phục thời Đường hở ngực – cô thực sự không ngại lấy một ông chồng trọc nửa đầu hoặc một tên thích để hở mông vào mùa đông đâu! Đáng tiếc, cô hoàn toàn chẳng nhận dạng được bộ thâm y này là phục sức của thời đại nào trong quá khứ. Du Thái Linh ủ rũ hết ba ngày, đến ngày thứ tư khi đã khỏe được phần nào, đi theo A Mai xem tân nương xuất giá thì mới bất chợt thấy vui vẻ lại. Đương nhiên lúc đó A Mai không biết vì sao nữ công tử bình thường cứ u sầu lại đột nhiên phấn khích như thế.

Người đàn bà tên Trữ cũng đang quan sát Du Thái Linh, thầy lang đã để lại đủ thuốc chữa bệnh cho cô, thuốc đắng đến mức chính bà ấy nếm thử cũng phải cau mày, thế mà nữ công tử chỉ nhổ ra mỗi lần đầu, những lần sau đều một hơi uống cạn thuốc, không hề kêu đắng, bộ dạng nghiến răng mím miệng kia thực sự trông rất cố chấp. Bản thân bà ấy đã ít nói lắm rồi, thế mà tiểu nữ quân này càng ít nói hơn, ngoài nói đôi câu với A Mai thì thường xuyên im thin thít cả ngày – vì sao lại khác hẳn với hình dung bên ngoài thế nhỉ, Trữ nghi ngờ nghĩ.