Chương 10

Ai ngờ người trong phủ mãi không đến, tới khi Du Thái Linh vừa ngủ trưa dậy thì mới thấy hai chiếc xe ngựa rề rà tiến đến, Trữ thầm khinh bỉ: từ trong phủ đến đây chỉ là chặng đường không quá nửa ngày, nếu lên đường từ khi trời còn tờ mờ thì đã đến nơi trước giữa trưa rồi, chứng tỏ đám tâm phúc của ả đàn bà đáng khinh kia quá lười, mặt trời lên cao rồi mới lên đường.

Du Thái Linh bị kéo lên xe ngựa khi còn đang mơ màng, Trữ định dặn dò thêm mấy câu, nhưng dưới bao con mắt xung quanh, bà đành nuốt tất cả vào bụng, A Mai A Lượng thì lưu luyến không nỡ chia tay. Bên trong xe toàn đồ gấm thêu hoa mỹ, cũng không thiếu chăn đệm lò sưởi, đáng tiếc xe thời xưa không có trang bị chống xóc nảy, nên chỉ trong vòng hai nén nhang đã khiến Du Thái Linh hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy một giọng nữ sắc sảo cứ nói liên tục từ khi lên xe. Giọng nói kia thực chất là đang quở trách cô không có phong thái thục nữ thế nào, khó dạy dỗ thế kia, phu nhân nhà bà ta đã vất vả dạy dỗ ra sao, vân vân.

Du Thái Linh ngẩng đầu nhìn người đàn bà gầy còm kia, cô nheo mắt, ban nãy nghe thấy Trữ gọi bà ta là ‘Lý quản phụ’. Cô rất không ưa người đàn bà này. Lý quản phụ nhìn Du Thái Linh, thực rõ ràng, bà ta cũng không thích cô.

Lý quản phụ mặc thâm y khúc cư* màu lam sẫm, bên hông quấn đai lưng gấm màu đỏ thắm, trên đầu cài không ít vàng bạc, khác biệt hoàn toàn với Trữ thường chỉ búi tròn sau gáy, tóc bà ta phải búi khoảng ba búi: tóc mai quấn hai búi hình trăng khuyết rũ bên tai, đỉnh đầu quấn một búi tam giác cao chót vót, lại cài ba chiếc trâm vàng trông hệt như ba cây nhang, số phấn trắng vỗ trên mặt không tới một cân thì cũng phải tám lạng. Du Thái Linh thực sự tuyệt vọng trước tính thẩm mỹ của thời đại này, một lần nữa lo lắng cho ngoại hình của mình.

(*Khúc cư là trang phục thịnh hành vào thời Tần Hán, nam nữ đều có thể mặc, đặc điểm nổi bật là tà áo được quấn theo đường xoáy ốc, ảnh.)

“… Những gì tôi vừa nói, Tứ nương tử có nghe rõ không?” Giọng của Lý quản phụ càng sắc lẹm hơn.

Du Thái Linh cực kỳ khó chịu, cô nào phải người hiền lành, từ bé sau khi cha mẹ ly hôn, cô còn tính làm Thập Tam Muội như trong Cổ Hoặc Tử*, đâu ngờ thế nào lại học đại học làm công dân lương thiện.

(*Thập Tam Muội là chị đại xã hội đen trong phim Cổ Hoặc Tử, do Ngô Quân Như thủ vai.)

“Không nghe rõ.” Cô hờ hững khép tay áo rộng lại.

Lý quản phụ nổi giận trong bụng, cứ tưởng Du Thái Linh nếm vị đắng ở cái chốn quê nghèo này thì sẽ ngoan ngoãn lại, nào ngờ vẫn khó hầu hạ như thế, nhưng bà ta chỉ có thể nén giận, nói chuyện quan trọng hơn: “Tôi nói với nương tử, phu nhân rộng lượng, đã tha thứ cho sai lầm của Tứ nương tử, lần này quay về Tứ nương tử phải ngoan ngoãn nghe lời của phu nhân đấy.”

Du Thái Linh nheo mắt, con người cô rất biết nói phải trái, ai tốt với cô thì cô chẳng việc gì gây hấn, ngoan ngoãn khỏi phải bàn, nhưng nếu ai dữ với cô, cô sẽ không khách khí, đâu phải cô bấm bụng chịu đến cái xó khỉ ho gà gáy này, cùng lắm thì mất thêm một cái mạng, đầu thai lần nữa thôi!

“Nhiều phu nhân thế, ai biết phu nhân nào!” Phu phu mười tám đời tổ tông nhà bà ấy! Sao không gọi là ma ma đi!

“Phu nhân chính là thẩm của nương tử!” Lý quản phụ cao giọng, “Ngay tới thẩm mình là ai mà nương tử cũng không biết?”

“Dĩ nhiên ta biết.” Du Thái Linh bình thản, “Là bà vợ già của thúc phụ!”

“Nương, nương tử…” Lý quản phụ suýt không thở nổi, tay run run chỉ vào Du Thái Linh, “Nương, nương tử có biết thế nào là kính trên nhường dưới, ôn lương cung kiệm không?! Dám nói ra lời lỗ mãng như thế, chẳng lẽ còn muốn chịu phạt?”

Bà ta thấy lạ, dù gì con nhóc này cũng lớn lên dưới con mắt của bà ta, giỏi nhất là mềm nắn rắn buông, chuyên cậy mạnh bắt nạt người hầu, song khi có người cứng hơn thì lại nhu nhược ngay. Những năm qua mỗi lần phu nhân phạt nặng con nhóc này xong, chỉ cần lôi kéo thăm hỏi thêm chút nữa là nó sẽ ngoan ngoãn ngay.