- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tinh Hà Xán Lạn
- Chương 9: Gia Yến Đầu Tiên (Hạ)
Tinh Hà Xán Lạn
Chương 9: Gia Yến Đầu Tiên (Hạ)
Edit: Trúc
Beta:
Không đợi Trình Thủy nói tiếp, Trình mẫu đã nói: “Lão thân biết, nhi tử của ta lúc này lại lập công, hoàng đế muốn thêm chức quan cho ngươi chức gì!” Đổng Lữ thị xen mồm cười nói: “Chức quan cho gia là tất nhiên, công lao đại nhân vất vả, còn phải thưởng lớn vàng bạc đồng ruộng đấy.”
Trình Thủy cười nói: “Hoàng Thượng nhân hậu, cũng không để người có công hụt hẫng, không có gì đáng nói. Ta muốn nói là chuyện khác.” Hắn nhìn mọi người một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người Trình Thiếu Thương, đầy từ ái nói: “Cộng cả Niệu Niệu, ta cùng với Nguyên Y có tứ nhi một nữ, cũng may bốn nhi tử đang theo gia quyến của Vạn tướng quân chậm rãi đi, không cùng chúng ta trở về, nếu không gia trạch nhỏ hẹp, đều không đủ chỗ ở…”
Cát thị vội xen mồm nói: “Huynh trưởng, cái này cũng không thể oán ta, trong thư các ngươi nói phải qua nửa tháng mới đến, ai ngờ nói đến là đến, trong giây lát, ta nào có thể dọn ra phòng cho các ngươi…”
Trình mẫu quát: “Im miệng. Lúc ấy không kịp, bây giờ bọn họ đã trở về bao ngày rồi, chẳng lẽ ngươi không sắp xếp ra phòng được? Lão đại mới là chủ một nhà này, ngươi thì sao chiếm phòng ở lớn nhất, động cũng không chịu động.”
Cát thị biện giải: “Lúc trước đó ta dọn qua, Quân Cô ngài cũng đã đồng ý, là vu sĩ nói chỗ kia có lợi cho con nối dõi, ngài xem, không bao lâu ta đã sinh Âu nhi…”
“Cái gì không bao lâu, cũng là mấy năm, hơn nữa cũng mới có một mình Âu nhi.” Trình mẫu chỉ tay về phía nam hài béo trắng đang cúi đầu ăn. Bản thân bà ta sinh tốt nuôi tốt, tất nhiên cũng có yêu cầu giống vậy đối với con dâu.
Cát thị tức muốn chết. Sau khi phu thê Trình Thủy đi nhậm chức, Trình Thừa oán trách nàng ta làm khó dễ trong đó, tình cảm phu thê không tốt, lúc sau hoặc là không chịu phối hợp, hoặc là không có sức, sao nàng ta có thể có nhiều con nối dõi chứ?!
Nghĩ đến đây, tròng mắt nàng ta chuyển động, khóc nói với Tiêu phu nhân: “Ta là đồ không bản lĩnh, không bằng tự phụ(*) có phúc khí, nhưng có ngàn không nhìn vạn không nể, cũng phải nể tình nhị đệ ngài, đáng thương hắn đã lớn tuổi mà dưới gối chỉ có một tử, tướng quân đã là con nối dõi đầy đàn, lời sấm kia thà rằng tin là có, nói không chừng trời thấy còn thương…”
(*) Tự phụ: Chị dâu.
Trình mẫu không đồng ý: “Đầy đàn cái gì, lão đại cũng mới có bốn nhi tử, nghe nói Ngu Hầu kia đều có mười ba đứa con trai, vậy mới là gia tộc nhà lớn nghiệp lớn nhiều thế hệ quyền thế khí phái đấy! Nếu kia phòng ở thật sự phong thuỷ cũng tốt, càng nên để hai vợ chồng lão đại ở, dù sao ngươi ở cũng không có tác dụng gì…”
Cát thị không phục: “Ngu Hầu có một phòng cơ thϊếp mỹ nhân, mười ba nhi tử cũng không phải là Ngu Hầu phu nhân một người sinh ra!”
Trình Thiếu Thương 囧: Chậc, các ngươi xiên xẹo đi đâu rồi.
“Được rồi!” Trình Thủy hét lớn một tiếng: “Nói đông nói tây nói bậy gì đó! Chuyện vui này các ngươi có còn nghe hay không!” Hắn thật sự phiền chết loại đàn bà chả ra gì này, êm đẹp nói phòng ở, lại nói xiên đi chỗ nào rồi. Hắn lại liếc nhìn Tiêu phu nhân, sợ nàng không vui, ai ngờ Tiêu phu nhân như hoàn toàn không nghe thấy gì, ngay cả khuyên tai ngọc cũng không rung chút nào.
“Cơ thϊếp cùng con nối dõi thì có liên quan gì, ngoại đệ thiếu cơ thϊếp không? Nhưng sinh nhi dục nữ còn không phải là một mình Lữ thị.” Trình Thủy nói.
Đổng Vĩnh vội rụt cổ, Đổng Lữ thị kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Việc cơ thϊếp này, thích nạp thì nạp, không thích nạp thì không nạp, ta là không thích nạp, nhi nữ cũng không ít…” Trình Thủy quay đầu liếc liếc mắt nhìn Trình Thừa đang cúi đầu uống rượu một cái: “… Nhị đệ ấy mà, thật ra không ngại nạp thêm mấy người, Tam đệ thành hôn muộn hơn người đều có một nữ hai tử, xem ra Cát thị là không được…”
Trình Thiếu Thương lại 囧: Chậc, ngươi cũng nói xiên đi đâu rồi. Hơn nữa, cái gì gọi là không được - nàng mơ hồ có một loại cảm giác, vị tướng quân này trước khi thăng chức, hẳn là một tờ báo giấy vui vẻ với những câu chuyện mồm mép tầm phào.
Giọng nói sắc nhọn của Cát thị vang lên: “Tế bá nói vậy là có ý gì? Sao lại có thể phê bình…”
“Đại nhân.” Cuối cùng Tiêu phu nhân không nhịn được ngắt lời, nàng ấy nhắm mắt nói: “Nói chính sự đi.” Đối với không khí cãi nhau của nhà này mười mấy năm nay nàng cũng không quen nổi.
Trình Thủy vuốt vuốt râu, hắng giọng nói: “A mẫu, mấy ngày trước Tam đệ gửi thư nói phải về đô thành báo cáo công tác, năm nay có thể ở nhà qua chính đán, khó được lúc này tam huynh đệ chúng ta có thể đoàn tụ đầy đủ ở dưới gối a mẫu, nhất định phải náo nhiệt một lần. Nhi tử cảm thấy con cháu trong nhà đông đủ, cái tòa nhà này thật là không đủ ở…”
Trình mẫu vui quá mà khóc: “Lão tam cũng muốn trở lại, đây chính là ông trời phù hộ, cuối cùng ba huynh đệ các ngươi có thể đoàn tụ, mấy năm nay hai người các ngươi một đông một tây, ta ngày ngày lo lắng các ngươi có bất trắc, như thế rất tốt. Tòa nhà này nhỏ thì có hơi nhỏ, người trong nhà ở chật chút cũng không sao, người trở về là tốt.”
Trình Thiếu Thương chú ý lúc nói đến tam phòng sắp về, ngay cả Trình Thừa nửa chết nửa sống cũng thẳng người lên, trên mặt lộ vẻ vui sướиɠ.
Trình Thủy cười nói: “Bây giờ chen chúc chút thì không sao, nhưng tương lai nếu Nhị đệ cùng Tam đệ càng ngày càng nhiều nhi nữ thì sao? Coi như nhóm nữ hài có thể gả đi ra ngoài, nhưng mấy đứa Vịnh Nhân cũng đã lớn, tương lai cưới vợ sinh con, một đám nhỏ ê ê a a, a mẫu có muốn ôm cũng ôm không hết, trong phòng chen đều chen không nổi…”
Những lời này đúng là Trình mẫu thích nghe nhất, nghĩ đến tương lai một phòng trẻ con lăn qua lăn lại ở bên người mình ầm ĩ, bà ta quả thực vui sướиɠ đến muốn bay lên, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng.”
“Lại nói, năm trước nhi tử đã muốn đổi một tòa nhà lớn hơn cho nhà mình.” Trình Thủy nói: “Đáng tiếc, nhi tử tìm tới tìm lui, tòa nhà to một chút phần lớn cách trung tâm xa, cách trung tâm gần thì tòa nhà tốt chút đều đã có nhà khác ở rồi. Nhưng tương lai nhi tử thượng triều hay là bọn hài nhi đi Thái Học đọc sách thì càng gần càng tốt…” Trước kia là gia cảnh túng quẫn, một đồng tiền cũng phải chia hai mà dùng, sau mười năm chinh phạt tiền tài cũng dư dả, nhưng lại không tìm được tòa nhà hợp ý để mua; những nhóm đại tướng quân đến chư hầu, hoàng thân quốc thích kia phần lớn đều trẻ trung khoẻ mạnh khí phách hăng hái, làm gì có ai chịu bán tòa nhà ra.
Lúc Trình Thủy nói đến Thái Học, vẻ mặt Cát thị khẽ giật giật, không dám xen mồm.
Chỉ nghe Trình mẫu thở dài: “Ai nói không phải đây. Tới sớm chiếm sớm, ai bảo chúng ta tới chậm đây.”
Trình Thủy cười nói: “Ai ngờ không cần nhi tử tìm, tòa nhà lại tự tới. A mẫu, Bố gia ở trước phố kia, ngươi có biết không? Chính là cái nhà mà đầu năm mưu phản kia ấy!” Khóe miệng Trình Thiếu Thương co rút: Trình phụ à ngươi nói đến tạo phản mà vui vẻ như vậy hoàng đế nhà ngươi có biết không.
Trình mẫu lại có chút mờ mịt, Đổng Lữ thị lại nhanh trí nói: “Biết biết, còn không phải là Bố gia nhân dịp bệ hạ đang đau khổ quyết chiến ở phía trước, mang theo huynh đệ thê nhi chạy ra khỏi đô thành à? Ta nghe nói bọn họ trốn trên biển, cấp dưới một đường quấn quít đấy.”
Tiêu phu nhân tán thưởng nhìn thoáng qua Đổng Lữ thị nói: “Đúng là nhà này. Vẫn là xem tin Tam đệ gửi về thì mới biết được Thái Thú Lang gia truy kích tàn quân này, đã tru sát toàn bộ bọn họ.”
Đổng Lữ thị thở dài: “Bệ hạ của chúng ta thật tốt, đối đãi hạ thần lại nhân hậu, nhà này thật là tước vị cao như vậy, chạy cái gì, làm cho toàn tộc mất mạng.”
Trình Thiếu Thương thầm nghĩ, tước vị có cao cũng không làm hoàng đế thoải mái.
Trình Thừa đột nhiên nói: “Bố Văn Công vốn là kiêu hùng trong nước, bại trong tay bệ hạ, bị buộc bất đắc dĩ mới hàng, tất nhiên là không cam chịu.”
Trình Thủy thấy nhị đệ cuối cùng cũng chịu mở miệng, vui mừng nói: “Dâng lên thủ cấp đồng minh của nhà mình mới hàng bệ hạ, tính là anh hùng cái gì, nhị đệ ngươi ở đô thành, còn nghe nói chút gì không.”
Trình Thừa nói: “Không chỉ Bố Văn Công, còn mấy nhà không cam lòng, hoặc ngo ngoe rục rịch, hoặc ngầm thông đồng với giặc ngoài, lần trước bệ hạ ra chiếu hạ ngục vài vị phong hầu. Bệ hạ cũng không dễ dàng gì…”
Đây là một tiết mục rất quen thuộc: Thiên hạ đại loạn, quần hùng cùng khởi nghĩa, hôm nay người này tự lập là Vương, ngày mai người kia bị đẩy xưng Đế, tựa như cổ vương cạnh tranh tàn sát lẫn nhau, rất tàn khốc cũng rất khoa học, cổ trùng chém gϊếŧ đến cuối cùng chỉ còn một con kia, không phải khỏe nhất, cũng là may mắn nhất, hoặc là vừa khỏe lại vừa may mắn.
Lúc trước Trình phụ đầu nhập vào Hoàng Đế này chỉ là một tiểu đầu mục trong số đông đảo đầu mục trong thiên hạ, khi mới lập nước bốn bề thọ địch, nhưng ánh mắt Tiêu phu nhân tinh tường, chọn lão công cùng chọn lão bản lợi hại như nhau, trải qua mấy năm nay dốc sức làm đã hơi lộ ra tư thế thống nhất trong nước; nhưng trong lòng vài người vẫn tồn tâm tư may mắn muốn đọ sức một lần.
“Nhưng… Cái này có liên quan gì đến tòa nhà?” Vẻ mặt Trình mẫu mờ mịt. Trình Thiếu Thương thầm khen: Chính là nhà tốt đó.
Trình Thủy cười nói: “Lần này Vạn tướng quân lập công bị thương, bệ hạ có tâm trợ cấp, đã ban tòa nhà lớn của Bố gia kia cho Vạn tướng quân. Vạn tướng quân biết nhi tử đang nơi nơi tìm phòng lớn nên nhường đại trạch cách vách cho.”
“Thật?” Trình mẫu nói mà phát run: “Ý của con là bọn họ đưa tòa nhà cho chúng ta?” Không cần mất tiền à?!
Đổng cữu phụ cũng chấn động. Vạn trạch cùng Trình trạch gộp với nhau từ trên nhìn xuống giống như một cái hồ lô đầu nhỏ thân lớn, Vạn trạch lớn hơn Trình trạch khoảng bốn năm lần, hai nhà chỉ cách một bức tường. Lúc trước Hoàng Đế chẳng qua là một trong sốn quần hùng, thế lực nhỏ yếu, tuy định đô ở nơi này, không ít gia tộc quyền thế cự phú lại không xem trọng, sầu lo nơi này có nạn binh hoả, nên sôi nổi bán nhà về quê tránh họa.
Vạn gia giàu có, vừa tới đô thành đã một hơi mua hai nhà tòa tiếp giáp này, cũng nửa bán nửa tặng một bên tiểu trạch cho Trình gia, hai nhà cũng tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đổng cữu phụ cũng từng nịnh bợ Vạn tướng quân, kết quả ngay cả mí mắt người ta cũng không cho ông ta.
“Đúng thế.” Trình Thủy cười nói: “Ngày đầu trở về lúc ta đi bái kiến Vạn lão phu nhân, lão phu nhân đã nói đơn giản trước chính đán thì dọn qua, ở nhà mới hiến tế thiên địa quỷ thần cùng tổ tiên; còn bảo nhi tử dọn sớm chút, như vậy đầu năm mới cũng đầy may mắn!”
Trình mẫu mừng đến không biết nói cái gì mới tốt, liên tục gật đầu.
Cát Thị vội nói: “Vạn lão phu nhân ơn nghĩa dày nặng như vậy, sao chúng ta có thể không hỗ trợ, tế bá, đến lúc đó nhất định phải gọi nhị đệ ngươi nhé.”
Đôi mắt Tiêu phu nhân chợt lóe nói: “Không cần. Trên người Vạn tướng quân có thương tích, không tiện chuyển đến dọn đi. Thật ra từ mười mấy ngày trước Vạn lão phu nhân đã bắt đầu lục tục dọn đồ đạc, chúng ta cũng không giúp đỡ cái gì, đã nhiều ngày cũng dọn gần xong rồi. Chờ Vạn tướng quân trở về thành là trực tiếp về nhà mới tĩnh dưỡng, đến lúc đó chúng ta tới cửa ăn cơm rượu dọn nhà là được.”
Trình mẫu đã vui đến chỉ biết nói ‘Được được’.
Cát thị kinh dị nói: “Mười mấy ngày trước đã bắt đầu dọn, sao ta không nghe nói tí gì?” Nàng ta vẫn luôn kêu nô bộc nhìn động tĩnh của Vạn gia mà.
Tiêu phu nhân có thâm ý khác nhìn nàng ta nói: “Vạn lão phu nhân là hào kiệt đương thời, quản nhà như quản quân, có thể mà như không thể, làm mà như không làm, lệnh ra như núi, rõ ràng trong nhà di chuyển nhanh chóng, bên ngoài nhìn thì lại như một đầm sâu không đáy, thế nhưng không có động tĩnh gì lớn.”
Cát Thị lạnh cả người, vội cúi đầu; trong lòng thầm mắng Vạn Ảo thật là lão bà tử đáng chết.
Trình Thủy cười nói: “A mẫu, nhi tử đều nghĩ kỹ rồi, trực tiếp phá bức tường kia, nối liền hai tòa nhà, đến lúc đó a mẫu vào chỗ bây giờ Vạn lão phu nhân ở, nhi tử cùng Nguyên Y thì ở chỗ ban đầu của Vạn tướng quân. Không phải Nhị đệ thích thanh tĩnh đọc sách à, bây giờ nhà lớn rồi, hắn thích chỗ nào tùy hắn chọn!”
Trình mẫu kích động cả run run. Nửa đời sau bà ta hâm mộ nhất là Vạn lão phu nhân, vừa uy phong vừa trang nghiêm, nói một không hai, Vạn tướng quân là đứa con có hiếu, để chỗ ở tốt nhất nhất thoải mái nhất cho mẫu thân ở, về sau chính mình cũng có thể sống như Vạn lão phu nhân ư?
Bà ta không khỏi lệ già tung hoành, trong lòng mềm mại, cảm thấy tuy là cãi nhau mười năm, nhưng trong lòng nhi tử vẫn nhớ thương lão nương này, chợt cảm thấy ông trời có tốt thì tốt cũng không bằng thân nhi tử tốt, đệ đệ cháu trai gì đó đều đứng sang một bên đi, trước kia bà ta thật là hồ đồ, lại không thể vì Đổng gia phụ tử làm nhi tử thương tâm.
Đổng Lữ thị rất thông minh, vội lớn tiếng nói: “Chúc mừng cô mẫu, chúc mừng cô mẫu, về sau hưởng không hết phúc khí rồi.”
Mọi người trên tiệc đều ngồi thẳng người. Đổng Vĩnh còn ngây thơ mờ mịt, Đổng cữu phụ lại biết đại thế đã mất, cháu ngoại trai đã hạ quyết tâm muốn ngăn cách a tỷ cùng ông ta, không cho ông ta tiếp tục chiếm tiện nghi.
Cát Thị cũng cười nói: “Mỗi lần đi cách vách, trong lòng ta đều rất thích, thật không nghĩ tới có một ngày chúng ta có thể đi vào ở.”
Trình Thủy trợn trắng mắt, tức giận nói: “Đệ phụ không cần đi đâu, không phải ngươi nói bây giờ ngươi ở cái phòng đó có lợi cho ngươi à, ngươi phải ở cho tốt, ai cũng sẽ không tới làm phiền ngươi sinh con nối dõi.”
Trình Thiếu Thương cười thầm lăn lộn trong lòng, ngươi bảo lão công người ta đi Vạn trạch tùy ý chọn chỗ, lại bảo lão bà người ta đừng dọn, vậy bà nương Cát gia kia sao có thể vượng con nối dõi đây!
Gương mặt Cát Thị đỏ tím, nhất thời bị nghẹn họng, phu thê không cùng phòng thì sinh hài tử thế nào, xấu hổ muốn mở miệng, chỉ có thể lắp bắp ‘ngươi, ngươi ngươi’. Thật ra nàng ta đã sớm nghĩ tới chờ Tiêu phu nhân trở về có lẽ sẽ cùng lấy quyền quản gia cùng nhà chính của nàng ta về, tuy cái trước nàng ta không thể từ chối, nhưng cũng có thể khó xử một ít, về phần nhà chính nàng ta sẽ kiên quyết không cho, ép quá thì nàng ta sẽ khóc quậy.
Ai ngờ từ khi trở về đến nay Tiêu phu nhân chưa từng nói qua nửa câu muốn đổi phòng, hóa ra là chờ ở chỗ này, bản thân mình thật vất vả nuôi nô bộc nhà cũ này, Tiêu phu nhân dứt khoát không cần, ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp dùng tâm phúc của mình lấp đầy nhà mới, đến lúc đó nào có phần cho nàng ta nói chuyện.
Đầu óc Cát Thị bỗng nhiên rõ ràng tương lai phía trước: Chị em dâu mấy năm ở chung, lúc trước nàng ta cũng đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của Tiêu phu nhân, nếu nàng ta đoán không sai, Vạn Ảo đã dọn xong rồi, nói không chừng lúc này người gác cửa nhà mới cũng chính là gia tướng Tiêu phu nhân mang về, những người đó sao nàng ta có thể sai sử được, nếu nàng ta dọn đi nhà mới, Tiêu phu nhân nhiều lắm chỉ bảo nàng ta mang mấy vυ" già theo, vậy công sức mười năm này của nàng ta còn có ích lợi gì?
Không chờ Cát Thị nghĩ ra câu trả lời, Đổng Vĩnh lộ vẻ hâm mộ, cười nói: “Cô mẫu, dinh thự Vạn gia kia ta còn chưa có đi qua, a phụ cùng a mẫu cũng đi theo ngươi đi xem, ta có thể …”
“Có thể cái gì mà có thể? Không thể.” Trình mẫu từ chối thẳng: “Vừa mới nói không cho ngươi lại đến Trình gia, ngươi cho rằng lão thân nói đùa à. Về sau trừ Trình gia có đại sự làm yến hội ra, nếu không ngươi cũng đừng tới cửa.”
Mắt Tiêu phu nhân lộ vẻ khinh thường, tuy Đổng cữu phụ tham lam, nhưng dù sao cũng là người thông minh, biết xem sắc mặt biết luồn cúi, mà Đổng Vĩnh này chính là không có chút tài cán gì, một đống tuổi rồi còn tưởng rằng có thể ở trước mặt cô mẫu làm nũng chơi xấu gì, chỉ ỷ vào da mặt dày như da trâu thôi; lúc nào nàng lại tìm người xé rách khối da trâu này để hắn ta biết trời cao đất rộng.
Khi tuyệt vọng Cát Thị cái gì cũng có thể thử, vội cười nói: “Ta là người biết nữ tắc, chuyện bên ngoài ta không hiểu, nhưng chúng ta đều là người trong nhà, cữu phụ cùng ngoại huynh phạm vào sai lầm, quân cô làm a tỷ trách phạt là được, sao có thể chặt đứt lui tới.” Đổng cữu phụ chính là sự trợ giúp lớn nhất để nàng ta oán Tiêu phu nhân, lui tới thì nàng ta mới có mặt thắng.
Tiêu phu nhân cười, nhìn trượng phu, Trình Thủy trầm mặt, Hồ Ảo cười nhẹ đi xem Trình mẫu, ý ánh mắt kia đó là ‘ngài xem như thế nào, để ta nói trúng rồi đúng không, quả nhiên nàng ta sẽ nói như vậy ’.
Trình mẫu lập tức vỗ án quát: “Chuyện Đổng gia chúng ta có liên quan gì đến ngươi, ta cùng lão đại đều đã quyết định ngươi còn dám dong dài, ngươi là cái gì trong nhà này? Ngươi luyến tiếc Đổng gia như vậy, đơn giản lăn đến Đổng gia luôn đi! Lão thân không ngăn cản ngươi sung sướиɠ!”
Lại nói vẫn là nông dân thành thật, mắng người bay thẳng đến ngã ba đường ra tay, Trình Thiếu Thương quả thực nghe hai mắt tỏa ánh sáng.
Lời này vừa nói ra, mặt Cát thị biến thành màu gan lợn, tuy nàng ta lớn lên ở nông thôn, nhưng dù sao vẫn là hòn ngọc quý trên tay Cát Thái công, từ nhỏ vυ" già hầu hạ, đâu chịu nổi nhục mạ thô tục như vậy, chỉ nghe nàng ta kêu một tiếng, nàng ta đẩy án kỉ ra, lấy tay áo che mặt chạy ra khỏi phòng.
Trình Thiếu Thương xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhanh chóng nhìn trộm Trình Nhị thúc, ai ngờ sắc mặt Trình Nhị thúc không đổi, chỉ tự rót tự uống như cũ; mọi người trong phòng thế mà không ai có phản ứng, như Đổng cữu phụ và Trình Thủy đã sớm biết sức chiến đấu của Trình mẫu, như Tiêu phu nhân và Đổng Lữ thị lại sớm biết tiết mục hôm nay.
Tính một vòng, chỉ có nữ hài mắt to ngồi ở ghế bên cạnh Trình Thiếu Thương mặt đỏ rần, hai tay nắm chặt, trên mặt lộ ra xấu hổ lại cảm thấy thẹn, mà nam hài béo kia vẫn luôn ăn uống thả cửa, có lẽ cũng chưa nghe hiểu đã xảy ra chuyện gì. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Phỉ nhổ nhi tức xong, Trình mẫu khí phách hăng hái, Hồ Ảo rót đầy rượu cho bà ta, cười nói: “Nói cũng lâu rồi, nhanh uống cho nhuận họng.” Lại dùng đũa gắp đồ ăn gắp cho Trình mẫu miếng thịt đùi gà: “Đây là hôm nay ta xuống nhà bếp chưng, ngài nếm thử có phải hương vị lúc chúng ta còn nhỏ không?”
Trình mẫu mồm to nếm một miếng, vừa kinh ngạc vừa khen: “Chính là hương vị này! Vừa thơm vừa mềm.” Cười nói với Hồ Ảo: “Ngươi từ nhỏ đã thích làm đồ ăn, bao nhiêu năm rồi cũng chưa được ăn đồ do ngươi làm.” Lại quay đầu nhìn Đổng Vĩnh ngây ra như phỗng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, dùng bữa!”
Hồ Ảo cười nói: “Đổng Công cùng công tử sinh ra đã là mệnh phú quý, có lẽ chướng mắt mấy thứ đồ ăn nông thôn này.”
Trình Thiếu Thương thầm vỗ đùi, bản lĩnh nói chuyện của lão thái bà này thật tốt.
Trình mẫu nghe vậy, thấy Trình Thủy ăn thịt ngon lành, giống như đã lâu không được ăn vậy, nghĩ đến chiến sự phía trước nào có ăn ngon uống tốt, đau lòng, lớn tiếng nói: “Lúc a phụ còn ở có a phụ nhìn, sau khi a phụ qua đời có ta nhìn, hai phụ tử bọn họ đã bao giờ phải ăn uống khổ cực, khổ đều đều là mấy đứa con của ta ăn!”
Đổng cữu phụ ở bên thật là để đũa xuống cũng không phải nâng đũa lên cũng không phải, chỉ có thể cười làm lành.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tinh Hà Xán Lạn
- Chương 9: Gia Yến Đầu Tiên (Hạ)