Chương 13: Chờ tin tức Giang Hàn chết!

Giang Hàn không tiếp tục gϊếŧ người, bởi vì hắn cần phải hồi phục thể lực, giữ bản thân ở trạng thái mạnh nhất để đối mặt với trận chiến cam go phía trước.

Sau khi tiến vào ngọn núi thứ mười hai, hắn tìm một bụi cây ẩn nấp, dùng Xuyên Sơn Thuật trốn vào lòng đất. Hắn đi hàng trăm thước dưới lòng đất, đào một cái hang thật lớn, nghỉ ngơi trong hang động.

Nơi này cực kỳ an toàn, cho dù có người phát hiện hang động, nhưng ai dám tiến vào đuổi gϊếŧ? Tiến vào sẽ gây ra tiếng động, hắn có thể nhẹ nhàng phản kích hoặc là chạy trốn.

Giang Hàn lấy một miếng thịt khô từ trong lòng ra, mở nước ấm rồi chậm rãi nhai, không biết đang nghĩ cái gì.

Giờ phút này, ngọn núi thứ mười một và ngọn núi thứ mười hai chất đầy người.

Không chỉ có đám người Giang Long đã tới đây, các võ giả tộc khác cũng tới gần trăm người. Năm người vừa nãy bị Giang Hàn dọa sợ kể lại tình huống mình gặp được và nói lại lời của Giang Hàn.

Một số người nhìn thấy thi thể của đám người Thạch Du, ánh mắt lập lòe, có ý định rút lui.

Có điều, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tìm kiếm ở ngọn núi thứ mười hai, bọn họ không tin dưới tình huống bị nhiều người bao vây truy lùng như vậy, Giang Hàn còn có bản lĩnh lật trời được sao? Đừng nói hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới Tử Phủ tầng sáu, cho dù với cảnh giới Tử Phủ tầng chín cũng không có khả năng đối đầu với nhiều người như vậy.

Chỉ là…

Một đám người nhanh chóng lục soát khắp ngọn núi thứ mười hai, thứ mười ba, thậm chí là của ngọn núi thứ mười bốn nhưng đều không thấy bóng dáng Giang Hàn đâu.

Giang Hàn tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy tung tích.



Trấn Đỗ Gia, sòng bạc Hảo Vận.

Đây là sóng bạc lớn nhất trong vòng trăm dặm quanh đây, là sản nghiệp của Đỗ gia, đã mở được vài chục năm, danh dự tốt nhất, làm ăn cũng tốt nhất.

Hôm nay, sòng bạc Đỗ gia kín người, có điều bọn họ không có ý định đánh cược mà đều đang chờ một tin tức.

Chờ tin tức Giang Hàn chết!

Rất nhiều vị khách đều đánh cựoc hôm nay Giang Hàn sẽ chết, cũng có không ít người cược Giang Hàn vẫn có thể tiếp tục kiên trì. Bọn họ cần nhận được tin tức mới nhất, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Phành phạch!

Một con bồ câu đưa thư bay vào trong nhà, vô số người trong sòng bạc thình lịch đứng dậy, khẩn trương nhìn bồ câu đưa thư. Sòng bạc Hảo Vận phái năm người tới dãy núi Thiên Hồ, không phải để đuổi gϊếŧ Giang Hàn mà là để có thể truyền được tin tức mới nhất về.

Một quản sự bắt lấy bồ câu đưa thư, lấy thư buộc trên chân bồ câu, mở ra đọc: “Giang Hàn xuất hiện ở đỉnh Bách Quỷ, đánh chết Thạch Du, Thạch Khương, Thạch Quân, Thạch Kỳ rồi bỏ trốn, hiện đội lùng bắt không tìm thấy Giang Hàn.”

Xôn xao!

Toàn trường như nổ tung, vô số người chửi ầm lên, có rất nhiều người phấn chấn, không nhịn được reo hò cho Giang Hàn. Khách mắng Giang Hàn tất nhiên chính là những người cược Giang Hàn chết trong hôm nay, khách reo hò cho Giang Hàn thì là những người cược Giang Hàn sống lâu hơn.

Ngay sau đó, trong đại sảnh bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Đám người Thạch Du ở thôn bên cạnh cũng miễn cưỡng được coi như một nhân vật, ấy thế mà lại bị một mình Giang Hàn gϊếŧ sạch? Mọi người bắt đầu suy đoán chiến lực thật sự của Giang Hàn.

Trước kia người của Giang gia bị gϊếŧ, mọi người không để ý quá nhiều, cho rằng Giang gia nói quá, cố ý nâng chiến lực của Giang Hàn lên để che giấu sự vô năng của mình.

Có người nghi ngờ Giang Hàn tu luyện ma công, cũng có người nói Giang Hận Thủy để lại một số bí kỹ tuyệt thế cho Giang Hàn, giúp chiến lực của Giang Hàn tăng lên.

Có điều, đa số người trong đại sảnh đều cho rằng Giang Hàn không sống được bao lâu, nếu xuất hiện, bị hơn một trăm người đuổi gϊếŧ thì sao có thể chạy thoát được?

Mọi người vừa nghị luận sôi nổi, vừa tiếp tục chờ đợi.

Thời gian trôi qua trong sự nôn nóng của mọi người. Một canh giờ sau, một con chim bồ câu đưa thư khác lại bay về, mang theo tin tức tình báo mới nhất ở dãy núi Thiên Hồ.

Quản sự của sòng bạc mở thư trước sự chờ mong của mọi người, ông ta nhìn lướt qua, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Dưới sự thúc giục của mọi người, ông ta lẩm bẩm: “Giang Hàn xuất hiện tại đỉnh Long Nha, chém gϊếŧ ba người thôn Lưu gia, hai người của đội tuần tra săn bắt Giang thị, lại lần nữa biến mất.”

Hơn một trăm người bao vây gϊếŧ Giang Hàn, không chỉ không gϊếŧ được mà ngược lại còn bị Giang Hàn gϊếŧ thêm năm người.

Tin này có cảm giác hơi giả, đến cả quản sự của sòng bạc còn không dám tin.

Trong đại sảnh, vô số người tỏ ra nghi ngờ, rất nhiều người đều chửi ầm cả lên.

Thêm một canh giờ nữa trôi qua.

Một con bồ câu đưa thư khác bay tới, lần này một vị khách cá cược đọc thay, lập tức bắt lấy bồ câu đưa thư, lấy thư gửi tới, chỉ đọc lướt qua, hắn ta đã tức giận quát: “Giả, giả! Không thể nào, chuyện này không có khả năng xảy ra! Một kẻ cảnh giới Tử Phủ thì sao có thể mạnh thế được? Thần thông? Cảnh giới Tử Phủ có thể thức tỉnh thần thông ư, ta không tin!”

Quản sự cướp lại thư, đọc lên: “Giang Hàn xuất hiện tại đỉnh Thiên Đài, chém chết Quan Lộc, Quan Kiều và Quan Hình, thêm cả ba người thôn Mã gia, sau đó nhanh chóng mất tích. Nghi là nắm giữ thần thông độn địa nào đó, quay người đã mất tung tích. Mặt khác, hắn còn có khả năng nắm giữ một loại thần thông quỷ dị khác, có thể lập tức dịch chuyển, rất có lợi cho đánh lén…”

Lần này, toàn trường không ai thốt nên lời, mọi người quay sang nhìn nhau, im lặng một lát, đại sảnh bất thình lình trở nên ầm ĩ.

Đa số người đều nghi ngờ tính chân thật của tin tức này, ngay cả những người cược Giang Hàn có thể sống lâu thêm mấy ngày đều bán tín bán nghi. Dù sao thì chưa từng có ai nghe nói đến việc võ giả cảnh giới Tử Phủ có thể thức tỉnh thần thông chứ đừng nói là thức tỉnh hai thần thông.

Vấn đề là…

Việc lớn như thế nào, người truyền tin tức của sòng bạc không thể nào nói dối. Tin tức này có thể được chứng thức rất dễ dàng, trong thư còn viết cụ thể tên người bị gϊếŧ, đây sao có thể là giả được?

Tin tức của sòng bạc lập tức được lan truyền, vô số người ở trấn Đỗ gia nhận được tin tức, cả trấn Đỗ Gia đều chấn động. Rất nhiều người lao tới sòng bạc, khiến sòng bạc chật kín người như nêm cối, họ đều tới xác nhận tính chân thật của tin này, cũng đang chờ tin tiếp theo.

Màn đêm dần buông xuống.

Lại lần nữa có tin được truyền về, Giang Hàn tiếp tục gϊếŧ bốn người, trong đó có ba người là thành viên đội tuần tra săn bắn Giang thị, đến đây, không còn ai nghi ngờ tính chân thật của tin này nữa.

Mọi người đều kinh ngạc khó hiểu vô cùng, Giang Hàn chỉ mới ở cảnh giới Tử Phủ sao lại có thể thức tỉnh thần thông? Điều này đã nằm ngoài sự hiểu biết của mọi người.

Đến khi sắc trời đen kịt, có bảy tám võ giả trở về từ dãy núi Thiên Hồ, chính là võ giả của Đỗ gia đuổi theo gϊếŧ Giang Hàn. Bọn họ mang về tin tức chính xác khiến cho cả trấn Đỗ Gia đều sôi trào.

“Giang Hàn không phải người, hắn chắc chắn đã tu luyện ma công! Hắn điên rồi, thấy người nào gϊếŧ người đó!”

“Giang Hàn có thể độn địa, xuất quỷ nhập thần, không ai dám chui xuống đất để đuổi gϊếŧ hắn. Hắn vừa có thể nhẹ nhàng di chuyển đến bất cứ nơi nào ở dưới lòng đất, vừa có thần thông dịch chuyển, lực lượng của hắn có thể sánh với Tử Phủ tầng chín, dưới tình huống đánh lén, không ai địch lại được một chiêu của hắn…”

“Người trên dãy núi Thiên Hồ đều đã xuống hết rồi, nếu còn ở lại thì sẽ bị Giang Hàn gϊếŧ chết hết. Hắn quá mạnh, trong cảnh giới Tử Phủ không ai địch lại hắn!”

“Trừ phi cường giả cảnh giới Huyền U ra tay, cảnh giới Tử Phủ đuổi theo gϊếŧ hắn chỉ là đi chịu chết mà thôi. Giang Hàn quá độc ác, hắn gϊếŧ người như thể gϊếŧ gà vậy, một đao một người!”

Không chỉ có trấn Đỗ Gia, trấn Quan Gia, trấn Vương gia và các nơi khác gần đấy đều nhận được tin tức.

Mỗi một thị trấn lớn, mỗi một thôn xóm, vô số người tụ tập lại. Có người kể lại trận chiến ở dãy núi Thiên Hồ ngày hôm nay, có người nghi ngờ Giang Hàn có phải đã thức tỉnh huyết mạch thần thông rồi không, có một số người đàm luận ngày mai có nên tiếp tục đi đuổi gϊếŧ Giang Hàn không…

Một đêm nay, cái tên Giang Hàn vang vọng mấy chục thôn trấn, một ngày tàn sát mười chín người.

Thiếu niên Giang thị nhất chiến thành danh!