Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương khi Thiếu Thương cảm thấy cục diện cực kỳ khó xử không thể hóa giải, thì vị hôn phu thân yêu của nàng đã dắt ngựa kéo xe hì hà hì hục đi tới. Hắn ngẩng đầu lên, chẳng đợi vị hôn thê mở lời, hai mắt đã sáng như đuốc, gào lớn rách cả họng: “Tử Thịnh đại, đại ca, Lăng đại ca… Huynh cũng ở đây sao…”

Thiếu Thương híp mắt, dáng vẻ này của Lâu Nghiêu quá quen, mỗi khi nhìn thấy nam thần nhà bên là cô bạn blogger trong ký túc xá sẽ như vậy!

Giọng thiếu niên rất vang, người trong chu vi hai dặm đều nghe rõ, Lăng Bất Nghi không thể ‘mải miết đánh cờ’ được nữa, cuối cùng cũng xoay người lại, cười nói: “A Nghiêu, cậu đến rồi à.”

Lâu Nghiêu lập tức kéo Thiếu Thương đi tới, vô cùng mừng rỡ: “Đại ca huynh không biết đâu. Đệ đính hôn rồi, à phải, chính là muội ấy, muội ấy là đệ muội tương lai của huynh…”

Thiếu Thương cứng người như khối thạch cao vừa rời khỏi khuôn. Và vâng, nàng vẫn không hiểu vì sao mình lại biến thành thạch cao.

Bỗng lúc này từ sau lưng truyền đến tiếng *lách cách* phát ra từ vật gỗ, mọi người ngoái nhìn, không rõ cớ gì chiếc khay vuông trên tay Lương Khưu Phi đã nứt một góc. May mà cậu thị vệ nhanh tay, lập tức đỡ bát gỗ sơn đỏ trên khay, tránh làm đổ nước thuốc.

Lăng Bất Nghi vẫn không đổi sắc mặt, ôn tồn nói: “Ngươi không biết làm chuyện này thì cứ để tiểu đồng lo.”

Cơ thể Lương Khưu Phi run lên, vội cầm bát thuốc chạy ào vào đình, hầu hạ Lăng Bất Nghi uống thuốc. Viên Thận nhíu mày, nhìn cậu thị vệ chạy như bay rồi lại nhìn Lăng Bất Nghi bên cạnh, giữa đôi lông mày toát lên vẻ nghi ngờ.

Nhưng Thiếu Thương thấy giọng Lăng Bất Nghi vẫn điềm nhiên thì yên tâm, chắp tay cười nói: “Lăng đại nhân vẫn khỏe chứ, tháng trước nghe nói vết thương cũ của đại nhân tái phát, toàn thể Trình gia vô cùng lo lắng, nay thấy đại nhân vẫn khỏe mạnh, đợi lát về tiểu nữ sẽ nói rõ với thúc thẩm để bọn họ yên tâm.”

Đoạn quay đầu nói với Lâu Nghiêu: “Huynh chưa biết nhỉ, hồi trước ta và thẩm thẩm bị thổ phỉ tập kích trên đường đến huyện Hoạt, suýt rơi vào tay kẻ gian, nếu không nhờ có Lăng đại nhân trượng nghĩa cứu trợ thì huynh đã không gặp được ta rồi!”

Lâu Nghiêu càng thêm nể trọng, luôn miệng cám ơn.

Từ nhỏ hắn đã rất thích võ, nhưng gia đình Lâu thị lại là văn sĩ, vừa không ủng hộ hắn tập võ và cũng không quen ai để kết giao với hào kiệt đời này. Nhưng vào năm Lâu Nghiêu mười hai tuổi, huynh trưởng phòng lớn đi du học gặp nạn được Lăng Bất Nghi cứu, toàn thể Lâu thị vô cùng cảm kích, tạ ơn liên tục, Lâu Nghiêu nhân đó làm quen với vị thiếu niên anh hào nổi tiếng khắp đô thành này, ừm, và cả tiểu đường muội Lâu Ly nữa.

Lăng Bất Nghi còn trẻ mà đã có tới mấy chức vụ, bình thường bận bù đầu, Lâu Nghiêu cũng không có nhiều cơ hội thỉnh giáo, nhưng hễ đã gặp thì Lăng Bất Nghi luôn chỉ điểm một hai.

Lâu Nghiêu rất cảm kích, ôm quyền nói: “Mấy lần huynh có ơn với nhà đệ, thật sự không biết phải đáp tạ thế nào.”

Thiếu Thương nghe vị hôn phu giải thích đơn giản xong, cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, đại ca là người nhân nghĩa cương trực, uy danh nổi trội, thật sự là rường cột nước nhà.”

Vừa dứt lời thì nghe *cách* một tiếng, bát thuốc rỗng trong tay Lương Khưu Phi đã nứt, lần này không đợi Lăng Bất Nghi lên tiếng, hắn đã tự nhận lỗi: “Lỗi do thuộc hạ bất cẩn, thuộc hạ sẽ lui ngay, lui xuống ngay!” Rồi hắn lui xuống như chạy trốn.

Làn mi dài của Lăng Bất Nghi cụp xuống, trầm ngâm không đáp, bàn tay trái cứ vân vê quân cờ đen bóng.

Mặt Viên Thận đen như đáy nồi, lạnh lùng nói: “Trình nương tử đợi thành hôn rồi hẵng gọi theo Lâu công tử.”

Lâu Nghiêu ngẩn người, không biết phải đối đáp thế nào. Thiếu Thương bực mình, không lẽ gã họ Viên này đang châm chọc nàng bám vào Lâu gia nịnh bợ quyền quý, nàng trợn lớn mắt, trên mặt viết rõ ‘liên quan gì tới anh’!

Viên Thận hừ lạnh quay đi.

Lúc này ở bên lò sưởi, Hoàng Phủ Nghi đã uống hết bát thuốc, chầm chậm đi tới, cười nói: “Được rồi, đầu xuân vẫn còn lạnh, chúng ta đến biệt viện rồi hẵng chuyện trò.”

Giờ Thiếu Thương nào chịu đi, sa sầm nói: “Nay trời đã muộn, chúng tôi không đến biệt viện nữa. Về sau nếu có duyên sẽ hàn huyên chuyện cũ cùng Hoàng Phủ đại phu.”

Hoàng Phủ Nghi cau mày, đang định khuyên nhủ thì nào ngờ trời giăng đầy mây đen, mưa rơi tí tách, còn có một giọt to tướng bắn thẳng vào gáy Thiếu Thương. Nàng không biết làm sao, chỉ ngơ ngác la *oái* một tiếng.

Viên Thận đang bực mình, nhưng thấy vậy lại không khỏi phì cười.

Thiếu Thương lườm chàng, càng hạ quyết tâm phải rời đi sớm, leo thẳng lên xe kéo. Nàng vừa rút bao tay trong túi bên hông ra đeo vừa gọi Lâu Nghiêu mau lên ngựa.

Hoàng Phủ Nghi lại nhìn chằm chằm vào bàn tay Thiếu Thương, ánh mắt đanh lại: “Là Thuấn Hoa làm cho cháu đúng không. Có phải nàng lại nứt tay không?”

Thiếu Thương cúi đầu nhìn. Đây là đôi găng tay da cừu mềm mại, Tang thị sợ nàng lái xe cả ngày tay sẽ thô ráp, nên ít hôm trước đã tranh thủ làm cho nàng một đôi. Thiếu Thương càng không vui, nói thẳng: “Đại phu đã nghĩ nhiều rồi. Người bị nứt tay là thúc của tôi, vì thẩm chỉ vẽ kiểu dáng và khâu da, còn chà da, đυ.c lỗ tạo hình đều do thúc phụ làm!”

Viên Thận thấy thầy mình bị oan, không kìm được lên tiếng tương trợ: “Nếu Trình nương tử đã có ý phủi sạch thì chi bằng trả lại cỗ xe cho phu tử, đấy mới là sạch sẽ gọn gàng!”

“Anh!” Thiếu Thương nổi điên. Người có học đúng là mồm miệng, từng câu từng chữ không khác roi quất. Nếu nàng trả lại cỗ xe thì không phải sẽ dầm mưa về huyện thành à? Nàng không muốn lại đổ bệnh nữa đâu.

Lâu Nghiêu không rõ chuyện gì, chỉ biết vị hôn thê đại diện Trình gia và Viên Thận đại diện thầy mình đang gây gổ, nhưng hắn vụng lời lại không biết cãi, chỉ đành dùng hành động quyết định thay vị hôn thê – bảo gia đinh đội áo tơi nón lá cho mình, chuẩn bị chỉnh trang lên đường.

“Ta không trả xe đấy, cũng không đến biệt viện. Viên công tử định làm gì?” Thiếu Thương chọc tức.

“Thế đừng có tuyệt tình, cũng đừng phủi sạch thế. Cưới chồng thôi mà làm như chuyện cũ tan thành mây khói, ra vẻ có chết già cũng không qua lại!” Viên Thận đứng thẳng, sắc mặt trầm tĩnh, cũng chẳng hay mình đang chỉ trích ai.

“Nếu ta nói có chết cũng phải phủi sạch thì anh làm gì được ta?!” Thiếu Thương ngồi trong xe, giận đến mức run tay.

“Không làm gì cả, chỉ là vừa rồi trông cô ra vẻ thật đáng ghét!” Viên Thận thong thả nhả chữ, nhưng trong lòng giận thật. Vờ lễ phép cái gì, còn giả lả khách sáo, rõ ràng Thiếu Thương nàng ta là cái đồ chanh chua ngang ngược, không hợp là đánh. Điêu ngoa cậy mạnh thích đánh nhau có gì không tốt, chàng cảm thấy rất ổn, nhưng vì sắp gả vào nhà họ Lâu nên mới giả vờ giả vịt như vậy?!

“Ta giả vờ hay không thì liên quan gì đến anh!”

“Thế ta tức giận thì liên quan gì tới cô!”



Vào lúc này tiểu đồng đã giương cao chiếc ô lớn bằng vải dầu, Hoàng Phủ Nghi đứng dưới ô lắc đầu. Bình thường ái đồ có thể ôn tồn bàn luận trước ngự tiền, thế mà giờ đây lại dầm mưa cãi nhau với cô bé đằng trước, càng cãi càng chệch hướng.

Hoàng Phủ Nghi đang định chọn lời khuyên nhủ, bỗng đuôi mắt trông thấy một cỗ xe bằng thép màu đen nom quen mắt, ông vô thức sững sờ.

Bấy giờ, Lăng Bất Nghi ở trong đình đã đặt cờ xuống, đứng dậy đi tới chỗ mọi người, nói: “A Nghiêu, tốt nhất vẫn nên đến biệt viện đi.” Chàng không nói lớn nhưng những lời này lọt vào tai những người đứng ngoài đình rất rõ ràng.

Nam thần đã lên tiếng, Lâu Nghiêu lập tức dừng mặc áo tơi nón lá, khổ sở nhìn cô vợ chưa cưới.

Cỗ xe đen chầm chậm đến gần chiếc xe kéo màu đỏ, ngồi ở vị trí điều khiển chính là Lương Khưu Phi nãy giờ không thấy đâu, ngoài ra còn có hai vũ tỳ mặc binh phục đeo kiếm đi theo hai bên xe.

Lăng Bất Nghi mang vẻ dịu dàng, vừa đi vừa nói: “Tuy xe kéo có tán che, nhưng nếu gió thổi mưa tạt thì không đủ che chắn. Nghe nói Trình nương tử vừa khỏi bệnh, nếu lại đổ bệnh sẽ không hay. Đấu khẩu với người ngoài cũng được, nhưng đừng đấu với bản thân.”

Thiếu Thương nghe thế, tạm dừng cãi nhau với Viên Thận, cũng muốn đồng ý nhưng lại không muốn bị gã Viên Thận này chế nhạo.

Lâu Nghiêu vội bổ sung: “Thiếu Thương, đại ca nói có lý đấy!”

Hoàng Phủ Nghi thấy nàng đã dao động, sợ ái đồ khéo quá thành vụng thì lập tức kéo người tới, Viên Thận hậm hực không nói nửa lời.

Lăng Bất Nghi dáng cao chân dài, chẳng mấy chốc đã tới bên xe kéo, tự mở cửa sau cỗ xe đen ra, lại ngẩng đầu mỉm cười với cô gái trên xe kéo. Bấy giờ mới là tháng ba đầu xuân, lại gặp cơn mưa rào, hơi lạnh mơ hồ phủ lên áo chùng của chàng như lớp sương bao trùm, thêm cỗ xe đen như mực sau lưng phản chiếu, không hiểu sao lại có phần khó lường, đẹp đẽ hùng vĩ như núi sông phương Bắc.

Thiếu Thương thầm khen Lăng đại nhân đẹp quá, rồi tức giận trợn mắt với Viên Thận, cuối cùng chắp tay nói: “Thế, Thiếu Thương xin nghe theo đại…A….”

Ba chữ ‘ca căn dặn’ còn chưa thốt lên thì Lăng Bất Nghi đã gật đầu với đằng sau, hai vũ tỳ lập tức đi tới nhanh chóng đỡ Thiếu Thương vào thùng xe. Thiếu Thương vắt vẻo ở cửa xe, toan gọi vị hôn phu: “A Nghiêu, chi bằng huynh cũng…” Nhưng chưa dứt câu thì hai cánh cửa nặng nề đã đóng sầm! Bỗng trong thùng xe trở nên tối mù.

Thiếu Thương im lặng. Lăng đại nhân là người rất rất tốt, nàng thật sự không có ý kiến gì, nhưng đừng có hở chút lại kiểm soát như vậy được không.

Có lẽ cỗ xe ngựa này là của Lăng Bất Nghi. Bên trong vừa cao vừa rộng, Thiếu Thương nhỏ người thành ra có thể đứng thẳng. Trên trần thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, mỗi bên vách gỗ sơn mài treo một ngọn đèn mỡ bò da cừu, soi lên lớp lông cáo đen trải đằng trước, chính giữa là một chiếc bàn vuông cùng một cái tủ nhỏ. Ngoài ra, không chậu lửa cũng không có bình giữ ấm, càng không có huân hương.

Trong thùng có mùi dầu bôi cung tên và mùi máu tanh thoang thoảng, hòa lẫn cùng mùi của nam tử trưởng thành, khiến Thiếu Thương bất an như rơi vào sào huyệt của yêu thú.

Lúc này, nàng nghe được âm thanh ôn tồn nhưng không cho phép bác bỏ của Lăng Bất Nghi ở bên ngoài: “… A Nghiêu, dù đợi mưa tạnh thì các cậu cũng không về kịp trước giờ đóng cổng thành, chi bằng sớm mai hẵng lên đường. Ta sẽ sai người về huyện thành báo tin, các cậu không cần lo… Mưa đã có vẻ nặng hạt, nhanh cưỡi ngựa về biệt viện thôi.”

Lâu Nghiêu còn có thể nói gì được nữa, Thiếu Thương không cần nhìn cũng biết ngoài gật đầu thì hắn sẽ ‘đại ca nói rất đúng rất đúng rất rất đúng’.

Thiếu Thương bị giam trong thùng xe cảm động thở dài: Lăng đại nhân đúng là khiêm tốn lễ độ, lại còn quan tâm chu đáo nữa, thôi thì kiểm soát mạnh cũng không sao. Xem ra cuộc hôn nhân này của mình tốt chán, một đi hai đến đều có thể bám giao tình với Lăng đại nhân, không tệ không tệ.

Cỗ xe này trông vừa cao vừa nặng nề, thế mà lúc lăn bánh lại rất nhẹ nhàng, Thiếu Thương chỉ mới cởi ủng da ra đặt trước cửa xe thì đã có người gõ vào vách ở vị trí lái, Lương Khưu Phi nói: “Nữ công tử, đã đến biệt viện rồi.” Hai vũ tỳ lại chầm chậm mở cửa xe ra, đỡ nàng đi xuống.

Thiếu Thương vừa chạm đất là lập tức xoay người lại nhìn, trông thấy một tòa viện tường trắng ngói lớn, tường cao sân sâu hun hút, dưới mái hiên phượng bay là miếng ngói chạm hình điêu thú, nhất là hai cái đầu thú sẫm màu nặng nề trên cánh cửa đỏ chót, được khảm bốn viên ngọc bích xanh biếc làm mắt thú.

Bước vào cửa nhìn ra xa, trông thấy nóc cao xà dài, rộng rãi thông thoáng, tuy trông không quá giàu sang song vẫn mang lại nét thanh lịch.

Thiếu Thương được các tỳ nữ dẫn đến một phòng dành cho khách khá tinh tế, kế đó lại được hầu hạ rửa mặt chải đầu thay y phục rất chu đáo. Con gái quý tộc thời này hễ ra ngoài sẽ không chỉ mang theo bình nước cầm tay, mà đề phòng có việc bất trắc, quần áo mới cùng hộp trang điểm đều có đủ, gói trong vải dầu đặt dưới xe kéo.

Khi Thiếu Thương chuẩn bị xong xuôi thì trời đã tối, lại được dẫn sang phòng khách bên cạnh.

Đàn ông rửa ráy thay đồ nhanh hơn con gái, lúc nàng đi vào, ngồi hai bên trái phải vị trí đầu là Lăng Bất Nghi và Hoàng Phủ Nghi, dưới mỗi bên lại có bàn tiệc tại chỗ. Lâu Nghiêu nghiêng người đến gần Lăng Bất Nghi cười cười nói nói, Viên Thận đứng trước một chiếc đèn liên chi* khổng lồ cao cỡ nửa người, đèn đuốc sáng rực, mặc khúc cư gấm lụa màu xanh ngọc thêu đè chỉ bạc, dáng công tử cao ráo, nếu không phải sắc mặt sa sầm thì đúng là lang quân trong mộng của các thiếu nữ khuê các.

(*Đèn hình nhiều nhánh cây. Ảnh minh họa.)
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Thiếu Thương đi tới cúi người hành lễ với hai người ở trên, kế đó là nhìn chỗ ngồi được sắp xếp bên dưới, theo thứ tự là phải một trái hai. Nàng định ngồi vào chỗ thứ hai ở bên trái, chừa chỗ đầu tiên cho Lâu Nghiêu. Nào ngờ Viên Thận lanh mắt, sải bước ngồi ngay vào chỗ đầu tiên.

Viên Thận còn cười vẫy tay với Lâu Nghiêu: “Lâu công tử, mời an tọa.” Chàng phất tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, đoạn nói với Thiếu Thương, “Trình nương tử, mời lên ngồi.” Chỉ vào chỗ đối diện.

Lâu Nghiêu ngơ ngác, không phải vợ chồng sắp cưới nên ngồi chung với nha à? Nhưng người ta đã rất khách khí nhường chỗ bên phải cho Thiếu Thương rồi. Cuối cùng dưới sự nghiến răng nghiến lợi của Thiếu Thương, cặp vợ chồng sắp cưới bi thảm đành phải ngồi xuống như họ Viên nào đó đã mời.

Bàn ăn đem lên có rau thịt cá rất phong phú, gà gô quay, canh hầm xương heo, cá sông nướng mắm và hai món rau rừng hái trên núi đầu xuân, thậm chí còn một bầu rượu gạo. Thị tỳ rót rượu xong, mọi người nâng ly chúc mừng, mà chúc cái gì đây?

Lăng Bất Nghi bình thản: “Mong loạn lạc chấm dứt, mưa thuận gió hòa.”

Hoàng Phủ Nghi đa cảm: “Mong không tiếc năm tháng, không muộn phiền quá khứ.”

Lâu Nghiêu nghe không hiểu, Viên Thận thì vờ như không hiểu, Thiếu Thương thầm xì một tiếng, sau đó cả ba im lặng cạn chén.

Lúc dùng bữa không một ai nói năng.

Viên Thận ăn uống lịch sự, không hề cố giả bộ, đến cả tiếng nhai cũng không nghe thấy, có lẽ xuất phát từ thói quen khắc chế được rèn luyện từ khi vừa lọt lòng; Lâu Nghiêu ăn uống rất gọn, dù gì Lâu gia cũng có gia giáo, có điều đem so với Viên Thận thì hơi lớn tiếng thật.

Hoàng Phủ Nghi không động đũa, chỉ uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác.

Đến giờ Thiếu Thương vẫn chưa quen với bữa ăn toàn tảng thịt to, phải cầm muỗng xắt thịt cá thành những miếng nhỏ, sau đó mới cầm đũa gắp ăn. Tới khi nàng ngẩng đầu lên, phát hiện Lăng Bất Nghi đã im lặng ăn xong tự lúc nào.

Khi ăn no chừng sáu bảy phần bụng, nàng đặt đũa ngọc xuống, cao giọng nói: “Hoàng Phủ đại phu, ngài đừng có mãi uống rượu nữa. Không phải trước khi trời đổ mưa ngài bảo muốn nói chuyện với tiểu nữ à?”

“Cháu cứ gọi ta là phu tử đi.” Hoàng Phủ Nghi cười quạnh quẽ, “Lão thân đã từ quan rồi. Định cư chốn thôn quê, viết ít kinh bàn luận, dạy vài đệ tử không quá ngốc.”

Thiếu Thương ngạc nhiên, song không tiếp lời.

Lăng Bất Nghi liếc Hoàng Phủ Nghi, nói: “Bệ hạ coi trong phu tử, cần gì phải thế.”

Hoàng Phủ Nghi lắc đầu: “Hơn hai mươi năm rồi! Từ khi Lệ đế hại thúc bá, ta bất đắc dĩ rời nhà ra đi, chu du thiên hạ, đã hơn hai mươi năm rồi. Lão phu mệt lắm, cũng không còn sức nữa.”

Viên Thận bình tĩnh đáp: “Phu tử nghỉ ngơi một hồi cũng hay, người mới hơn bốn mươi nhưng nhìn còn già hơn cả gia phụ.”

Hoàng Phủ Nghi bật cười, chỉ vào Viên Thận mắng: “Ta nhận trò từ khi rất sớm, có đại đệ tử như trò, chỉ khiến đám còn lại không ngốc cũng bảo thủ!”

Viên Thận đáp: “Đại đệ tử? Phu tử còn thu nhận thêm đệ tử khác à?” Đại hay tiểu thì cũng chỉ có mình chàng thôi!

Hoàng Phủ Nghi lúng búng: “Không, không có.”

Thiếu Thương và Lâu Nghiêu bật cười.

Hoàng Phủ Nghi lên cơn say, ánh mắt rơi xuống người Thiếu Thương, bỗng nói: “Trình nương tử, nay ta muốn ỷ già một lần, gọi cháu là Thiếu Thương như thẩm thẩm cháu được
« Chương TrướcChương Tiếp »