Một khoảng thời gian sau, cụ thể là ngũ canh kinh, hiện tại trời đã ngã chiều, cái kia người nằm bất tỉnh hiện tại cũng khá lâu, Ngọc Linh Thảo cảm thấy một chút tội lỗi đã nối dần lại cánh tay của hắn ta lên vài phần một chút.
Bỗng một cánh cửa mở ra, có ba người gấp gáp chạy tới chỗ Ngọc Linh Thảo đang chữa trị, đôi mắt sợ hãi một chút.
“Xin lỗi vì đã để cô chịu chút uất ức này, tôi là Vũ Tinh Lưu, xin cô hãy đi theo tôi.”
Ngọc Linh Thảo đánh giá một cái, người này bộ đồ sang trọng lại thêm chút nếp nhăn trên mặt, cơ thể cường tráng chắc chắn là một vị đại năng.
Ngọc Linh Thảo khuôn mặt không biến sắc, lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi cái này chậm trễ còn để cho ta chờ đợi lâu đến như vậy, thời gian này bù đắp được sao?”
“Tôi thật sự xin lỗi, chả qua là do cái kia mấy tên lính quèn canh cửa không có mắt dám chọc giận vị tiểu thư, sau này tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc bọn họ.”
Vừa nói, hắn ta liền trừng mắt sang phía bên người đó khiến cho hắn ta cụp đầu xuống sợ hãi.
“Thôi bỏ đi, mấy người đó cũng là làm tròn bổn phận của mình là canh cửa, quan trọng là ngươi cái này chậm trễ cũng là đổ lỗi cho người khác a.”
“Còn không phải bên người báo tin đưa thư trễ đi.” Vũ Tinh Lưu oán trách.
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Thôi được rồi, ngươi cái này đưa ta đi tới nơi cư trú trước, về hình phạt người kia thì chữa thương trước tính sau.”
“Vậy thì tôi sẽ đưa người đi trước.”
Sau đó, Ngọc Linh Thảo bước đi cùng bọn họ vào bên trong Thiên Nam học viện.
Nơi này rộng lớn vô cùng, theo như lời của Huyền Cơ nói khi đang ở trong cổng không gian thì bao gồm các nơi sát nhập, tổng cộng tính gần mười triệu km, vì thế mà sẽ có một số cổng dịch chuyển bước gần hơn tới nơi chỉ định quan trọng.
Số lượng học viên cũng là không kém phần nào, thường là tính theo con số vạn, lại thêm là cái này đông đúc phân cấp. Học viên được chia làm năm loại theo màu sắc là bạch, lục, lam, tử và kim, số học viên diện đồ bạch sắc là lớn nhất, tiếp theo là con số lục với hàng ngũ đơn vị, bước qua lục sắc là lam sắc về cấp bậc thấp học viên hơn chỉ theo con số hàng trăm, tới bước tử và kim thì ít hơn bất thường tổng còn chưa tới hơn mười người.
Trên đường đi, Vũ Tinh Lưu cũng là giới thiệu qua một số nơi mà Ngọc Linh Thảo có thể sẽ đi qua trong tương lai, và thêm một số nhân vật lớn mạnh mẽ học viên bên trong, đến khi mà tới nơi ở của Ngọc Linh Thảo, liền giới thiệu một cái biệt thự to lớn hơn cả trăm cái mẫu đất tồn tại.
Bởi vì danh tính tồn tại của Ngọc Linh Thảo, hiện tại cô bé là lam sắc học viên, trong đây cũng là tính với mức độ to lớn.
“Vị tiểu thư này, bởi vì nơi này là một cái biệt thự to lớn, cũng là không phải chỉ mình người ở nên xin hãy cố gắng chiếu cố bên trong, còn nếu không được nữa thì …”
Chưa kịp để hắn ta nói xong, Ngọc Linh Thảo liền hô lên: “Dừng.”
Ngọc Linh Thảo làm sao không biết lời tiếp theo hắn ta nói, chính là chuyển đến nơi khác vắng vẻ hơn, nhưng mà hiện tại nơi này cô bé cảm thấy ổn áp đủ mức độ, cũng là không cầu thêm cái gì to lớn thêm.
“Thế này đủ rồi, chừng này ta vẫn lo được, nếu không còn gì thì ngươi lui về đi.”
“Vậy tiểu nhân xin cáo lui.”
Nói xong, Vũ Tinh Lưu đưa một cái tấm thẻ rồi bước lùi về sau, cho đến khi mất dạng di chuyển thì Ngọc Linh Thảo mới bước vào bên trong. Cô bé vào trong sân, những thảm cỏ trải dưới mặt đất xanh mướt, những cái này đường lát gạch, còn có cái võ đài cỡ lớn kế bên, phía trước là biệt thự đó.
Cô bé nhìn về cánh cửa, hình thù dạng là cửa kéo đẩy, màu sáng sáng sủa, lại có thêm các loại hình thù hoa văn tuyệt đẹp, nhưng lại không có khóa mà chỉ có một cái tấm bảng kính phía trung tâm cánh cửa. Ngọc Linh Thảo suy đoán, liền thấy rằng cái tấm thẻ này hẳn là chìa khóa để mở cửa đi.
Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo liền đem tấm thẻ đặt áp lên tấm bảng ấy. Và rồi cái bảng sáng lên, truyền ra những cái hình thù dây mạch điện tử khắp phía cánh cửa.
Cánh cửa dần dần được mở ra, hé lộ cái này sự uy nghiêm của tòa nhà mà Ngọc Linh Thảo quan sát.
Cô bé bước vào sâu bên trong, kích thước nơi đây to lớn hơn rất nhiều những gì bên ngoài có thể mô tả. Những mặt tường sáng bóng cái này được lưu truyền qua từng dòng. Những tấm ảnh có sự sâu sắc ẩn ý bên trong, Ngọc Linh Thảo nhất thời có một chút cảm ngộ nơi đó.
“Này!”
Một lời nói làm cắt ngang sự cảm ngộ của Ngọc Linh Thảo khiến cho cô bé bất giác quay sang đó nhìn một cái. Đập vào mắt cô bé chính là một cậu thiếu niên khoảng 17 tuổi đang tay cầm một thanh kiếm đang bỏ trong bao.
“Ngươi là học viên mới đến sao?” Hắn ta quan sát Ngọc Linh Thảo lạ lẫm hỏi.
Ngọc Linh Thảo đối mặt với hắn ta, gật đầu một cái. Hắn ta thấy vậy, khuôn mặt vui vẻ bước tới: “Ngươi tới đây được cái này mới nhỏ tuổi như thế học viên lam sắc, hẳn là thiên phú cao lắm nhỉ, ta có một chút lời khen ngợi đấy, sau này chiếu cố nhiều hơn một chút nhé!”
Lời hắn ta nói ra, không hiểu tại sao rằng Ngọc Linh Thảo lại có một chút ớn lạnh