- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
- Chương 140: Gặp Thu Nhân Thị ngoài cửa
Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
Chương 140: Gặp Thu Nhân Thị ngoài cửa
“Được rồi, giờ hãy vào chuyện chính, cái điều ta muốn hiện giờ chính là muốn ngươi nhận cái nhiệm vụ này.” Lưu Quân Viện nói.
Ngọc Linh Thảo cảm thấy không còn cách này từ chối, chỉ đành chấp nhận: “Được rồi, tôi sẽ làm việc này.”
“Tốt, vậy thì ngươi hãy nhớ, nhiệm vụ này chính là nghĩa vụ, không phải là quyền lợi, và không được thất bại!” Lưu Quân Viện nghiêm nghị.
Ngọc Linh Thảo nhanh chóng gật đầu đồng ý, liền đứng dậy nói: “Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ này!”
“Tốt, vậy thì chúng ta hãy bàn bạc một chút nào.”
Lưu Quân Viện phẩy tay một cái, một cái bản đồ hiện ra trước cái bàn, Ngọc Linh Thảo nhìn thấy nhanh chóng ngồi xuống, quan sát về hướng mà tay của ông ấy đang chỉ.
“Vào hôm qua, bọn ta đã phát hiện ra một người đang cố gắng dò xét thông tin từ chấp pháp hội, sau khi bắt được người đó, bọn ta đã tra hỏi hắn ta và biết được có không ít người trong chấp pháp hội chi nhánh này đã trà trộn vào. Thế nhưng mà trước khi tra hỏi ra những người cụ thể thì người đó đã chết do một thứ ấn ký trên người bạo phát. Sau đó, lũ gián điệp dường như đánh hơi ra được mùi không ổn, liền bỏ chạy nhanh chóng, và bọn ta chỉ có thể biết được một thông tin là bọn hắn chạy về nơi này.”
Dứt lời, Lưu Quân Viện chỉ tay về phía gần cực bắc của bản đồ, hiện nên một cái học viện ba chiều hư ảo hình dáng hòn đảo.
Ngọc Linh Thảo nhìn một cái, liền nói: “Thiên Nam học viện sao?”
“Đúng vậy, là Thiên Nam học viện, không ngờ rằng ngươi cũng biết nơi này.” Lưu Quân Viện nói.
Ngọc Linh Thảo nghe vậy, chỉ biết gãi đầu nói: “Chỉ là một chút thôi ạ.”
Huyền Cơ lúc này hiện lên nói: “Thiên Nam học viện này là một học viện rất lớn, xếp hạng nằm trong thượng lưu ngũ phẩm, là một trong ba học viện lớn nhất của vực cao nguyên, cũng chính là nơi bồi dưỡng ra rất nhiều vị thiên tài.”
Vậy sao, đúng là một học viện to lớn nhỉ.
“Được rồi, về những tên gián điệp này, bọn họ trà trộn nơi đây ẩn náu, chúng ta chính là đưa ra nhiệm vụ này, mấu chốt chính là bắt bọn họ về quy án, nếu như phản kháng, liền có thể gϊếŧ!” Lưu Quân Viện nói.
“Nhưng trước tiên là ngươi cái này cần thiết giấy mời gia nhập, ưu tiên thành phần cũng chính là một cái gián điệp, nhưng là bên ta nhân vật.”
“Vậy thì phải có một cái giấy mời gia nhập chứ nhỉ?” Ngọc Linh Thảo hỏi.
Lưu Quân Viện nghe vậy liền nở ra một nụ cười: “Vì biết trước được điều đó, vậy nên ta đã gửi cho bọn họ trước rồi, nhưng mà để phòng ngừa, ta vẫn chính là làm hai bản cho chắc ăn, ngươi hãy cầm lấy.”
Nói xong, Lưu Quân Viện Rút ra một cái giấy mời từ bên trong nhẫn không gian ra đưa cho Ngọc Linh Thảo. Cô bé nhận lấy, nhanh chóng bỏ vào trong nhẫn không gian nói: “Cảm ơn ngài.”
“Được rồi, nhiệm vụ chính là tới đây thôi, ngươi hãy chuẩn bị hành lí và nhanh chóng xuất phát vào ngày mai đi!”
“Vâng.”
Sau đó, Lưu Quân Viện dặn thêm vài câu rồi để Ngọc Linh Thảo đi, quá trình kéo dài thêm ba canh kinh cũng khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút nản.
Bước ra bên ngoài không lâu, cô bé bắt gặp một người đang đứng kế bên tường, ánh mắt hướng về phía cô bé chào hỏi một tiếng: “Này, xong rồi sao?”
Đó là Thu Nhân Thị, anh ta biểu hiện đứng chờ dường như đã một khoảng thời gian khá lâu, đến mức cái sàn một chút bám vết lõm, khó mà giải quyết ngay được.
“Xong rồi, nhưng tại sao Nhân Thị sư huynh lại ở đây vậy?”
“Ta đây là tới tìm muội đấy thôi.”
“Tìm muội?”
“Đúng, chả là ta vừa bán được cái kia bộc linh quả bội thu, lại tới phần muội hành trình lần này xem xem có cái gì tốt lành bán cho ta hay không?”
“Huynh coi muội là rau hẹ hay sao, muốn có là có?” Ngọc Linh Thảo biểu hiện có một chút bực bội, Thu Nhân Thị thấy vậy liền vẻ mặt biểu cảm nhân nhượng xuống nói: “À không, sao ta có thể nghĩ muội như vậy cơ chứ?!”
Ngọc Linh Thảo lườm sang một cái, cơ bản không tin lời của Thu Nhân Thị, đơn giản anh ta một thương nhân lừa đảo danh tiếng lớn, cũng không phải là kẻ bất lương nên Ngọc Linh Thảo cũng là không đến mức ghét bỏ, nơi thế giới này thì anh ta cũng là có thể xưng lên cái danh người tốt rồi.
“Có thì có đấy, hơn nữa còn là đồ tốt.” Ngọc Linh Thảo nói.
Thu Nhân Thị nghe cái hai mắt liền sáng rực lên, nhanh chóng tiến gần sát Ngọc Linh Thảo hỏi: “Thật sao?! Đó là cái gì vậy?”
Ánh mắt thèm muốn của anh ta sát gần khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy khó chịu, nhưng chưa kịp cô bé làm gì thì anh ta đã bị đá văng ra vài mét.
Ngọc Linh Thảo quay sang nhìn, thấy người đá là Dĩ Vạ Hà đứng đó ánh mắt sắc bén dường như muốn gϊếŧ người hiện lên, cô ta quát lớn: “Ngươi sao lại dám đứng gần Ngọc Linh Thảo muội muội của ta thế hả?!”
Thu Nhân Thị bị đá một cái thật mạnh, liền cảm thấy chóng mặt một chút, mất vài hồi thời gian mới có thể định thần lại nói: “Cũng chỉ là gần một chút, có phải gϊếŧ người đâu, hơn nữa cái này Ngọc Linh Thảo muội muội cũng đâu phải của riêng ai.”
Dĩ Vạ Hà nghe thế, liền thấy có lý không tìm ra được cái nào lý do phản bác lại được, nhưng một lòng hướng tới Ngọc Linh Thảo thì sẽ không tha thứ dễ dàng đến thế: “Hừ, cho dù ngươi nói có lý thì sao, nếu ngươi vẫn dám đến gần sát Thảo muội lần nữa thì ta vẫn sẽ đánh.”
Thu Nhân Thị cạn lời, anh ta biết không thể đấu lại Dĩ Vạ Hà, liền giả vờ đáng thương: “Sư tỷ đây thật sự là cậy mạnh bắt nạt yếu a!”
Dĩ Vạ Hà nghe vậy, liền tức giận đùng đùng, định lao lên đánh tiếp nhưng mà lại bị Ngọc Linh Thảo cầm lấy vạt áo ngăn cản: “Được rồi, tỷ tỷ cũng đừng có tức giận như thế, cũng chỉ là tới sát gần mà thôi, không sao đâu.”
Dĩ Vạ Hà nghe vậy, sự tức giận cũng nguôi đi phần nào, liền hướng ánh mắt khó chịu về phía Thu Nhân Thị đang nở một nụ cười, giống như là người chiến thắng trong cuộc chiến nào đó.
“Còn sư huynh.”
Thu Nhân Thị nghe thấy Ngọc Linh Thảo gọi mình, liền cảm giác được có gì đó chệch khỏi dự đoán của mình.
“Dù rằng chuyện này có thể qua đi, nhưng mà lần sau huynh tái diễn cái trò có vẻ biếи ŧɦái này thì chính muội sẽ là người ra tay đấy.” Ngọc Linh Thảo nói một cách dứt khoát và kiên định, chắc chắn không phải nói đùa liền Thu Nhân Thị buồn hơn một chút.
Cái này thật sự là thành ức hϊếp người quá đáng chân chính rồi, còn chỉ là sát gần một chút thêm cái danh là kẻ biếи ŧɦái chết tôi.
Thu Nhân Thị buồn bã, lại hướng ánh mắt về phía bên kia có Dĩ Vạ Hà đang nở ra một nụ cười chiến thắng, mỉa mai cái lật kèo ngoạn mục mà anh ta không lường trước được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng
- Chương 140: Gặp Thu Nhân Thị ngoài cửa