Tại phía gầ,n thành Nhu Kinh, phía xa một chút cổng thành có thể thấy một nhóm hai người cùng những người khác theo sau, nhìn kĩ hơn lại là một đống người đang bị bắt trói và hai người phía trước ấy cầm lên cái dây dẫn dắt đi.
Những tên lính kia thấy vậy lại hoảng hốt tỏ ra một chút ngưng trọng nhanh chóng đi tới hỏi: “Các người đây chính là cái chuyện gì?”
“Như ngươi thấy đấy, đây chính là một cái những tên tay sai của một tổ chức lớn, lại là một người giúp đỡ bắt, hiện giờ hai bọn tôi đưa những tên này về đưa đi báo quan chịu tội.” Một người trong hai tên nói.
“Vậy sao, thật tốt quá, những tên này thường là khó nắm bắt, lại còn nhiều hướng người đi, bọn ta ít nhiều cũng lực bất tòng tâm, hiện giờ có các ngươi lại giống như thuận thế đẩy thuyền haha.” Tên lính nói.
Tên lính kia nghe vậy thì lại kêu lên: “Ngươi nói cái gì vậy, cũng chỉ là không cần phải tăng ca không lương nữa mà thôi!”
“A đúng đúng đúng! Cái kia thời gian ngắn không cần tăng ca không lương nữa, hahaha!”
Bên kia những người còn lại nhìn hai người đó như thế này lại cảm thấy có chút cạn lời, nhưng cũng không nói ra, tránh mất hòa.
Những tên lính thấy mình có chút quá phận, lại bắt đầu điều chỉnh tư thế và giọng nói: “Thôi thì, các ngươi cũng là có công lớn đi thu thập những tên này, hãy đi trình báo sớm và nhận tiề …”
Chưa kịp nói hết, một cái phân nửa hộp sọ bắt đầu hiện lên một vết cắt, chảy xuống những dòng máu đỏ thẫm, lệch sang một bên phần đầu, cái kia nhân vật, đã những tên lính nằm xuống hướng về phía bên người kia hiện hữu nỗi sợ hãi.
Tiếng hét thất thanh ấy vang lên, một cái nhân vật nhìn thẳng phía trên tường thành lại thấy một cái nhân vật.
Một người phụ nữ sao?
Chưa kịp nghĩ gì nhiều, lại quay về phía sau đã nhận thấy bọn họ quỳ xuống, giống như một cái thú cưng, hoặc chính là một con heo sắp bị thịt.
“Xoẹt …”
Một tiếng xẹt lướt qua nhanh chóng như tia sét, lại là toàn bộ nhân vật bên kia người áp giải chết đi, cơ thể bị chia đôi hoàn toàn một cách ngọt xớt, hoàn toàn không hề cảm thấy khó khăn.
Những người nơi ấy, không còn ai sống sót, không còn ai cả.
Người phụ nữ ấy phía bên kia tường thành cao, đã hừm một tiếng liền nhanh chóng biến mất.
…
…
…
Vào trong một buổi tối, phía bên đó Ngọc Linh Thảo đang ngủ nhẹ, bên Nhân Chiêu Lan cũng là một cái gối ôm nhẹ nhàng ngủ.
Ngọc Linh Thảo không ngủ được, cứ thế nằm đó suy nghĩ về cái kia những chuyện sẽ gặp phải sau này, lại sâu hơn một cái, hiển hiện một lần nhiều phần tệ hại.
Mãi mê man suy nghĩ, Ngọc Linh Thảo lại nhìn thấy một mảng màu trắng, quay qua quay lại, rồi bắt đầu thấy nên một cái khung cảnh, khung cảnh ấy, chính là một cái khung cảnh kinh khủng.
Nhân Chiêu Lan trên đường núi bị bắt đi, Ngọc Linh Thảo đã chạy tới cố gắng cứu nhưng lại không kịp nữa, còn lại thấy khung cảnh thứ hai là Nhân Chiêu Lan cơ thể hành hạ thảm khốc, một cái thân thể rỉ đầy máu vô số vết thương, đôi mắt tràn đầy sự bi thảm, vô vọng, giống như nhìn thấy Ngọc Linh Thảo, đôi mắt chằm chằm vào cô bé nói: “Tại sao lại không cứu tôi??”
Liền một cái Ngọc Linh Thảo thức tỉnh, tỉnh dậy mở mắt giống như ảo giác, nhìn lại bầu trời tối cùng Nhân Chiêu Lan còn đang ngủ liền an tâm nói: “Ra chỉ là ác mộng.”
Sáng hôm sau, cả nhóm lại tiếp tục lên đường, bước theo trên lộ tuyến như trước, mọi người đưa ra bản đồ xem nói: “Lão Chu thấy rằng một cái hướng đi này sẽ ổn áp đi tới.”
“Có vẻ như sẽ ổn đấy, dù lộ trình có dài hơn, nhưng đối với hiện giờ sẽ là an toàn vẫn hơn.” Những tên hộ vệ thảo luận.
“Nhưng tại sao chúng ta không đi từ phía những phần núi này nhỉ? Lộ trình có lẽ sẽ ít đi gấp hai, ba lần ban đầu.” Nhân Chiêu Lan lên tiếng.
Lão Chu nghe vậy thì đáp: “Những cái kia bên núi, thường là yêu thú rất mạnh, ít nhất cũng là tam giai tới ngũ giai hạ phẩm!”
“Hừ, nếu như là ban đầu ta còn sợ, nhưng hiện giờ chúng ta đã có Ngọc Linh Thảo tại đây mà!” Nhân Chiêu Lan nói.
Mọi người nghe như vậy thì nhìn về phía Ngọc Linh Thảo đang suy nghĩ vài điều.
Liệu chuyện này sẽ giống như giấc mơ?
Bất giác, Ngọc Linh Thảo nhận thấy mọi người đang quan sát cô bé nên đã quay lên hỏi: “Sao vậy? Trên người tôi có gì sao?”
“Bên kia lộ trình cô sẽ chọn con đường nào?” Nhân Chiêu Lan hỏi.
Ngọc Linh Thảo hiểu ra, cô bé nhìn vào bản đồ một lúc rồi nói: “Nếu như ý người đã muốn, thì tôi cũng sẽ tuân theo!”
Nhân Chiêu Lan nghe thấy Ngọc Linh Thảo theo với cô ấy, liền mừng lên nói: “Tuyệt quá đi, vậy thì chúng ta đi thôi.”
Nghe vậy, những người khác lại buồn rầu, nhưng cho dù có bất mãn đến thế nào, cũng phải làm theo, chân chính nghĩa vụ nhiệm vụ đã nhận thì có lý nào bỏ đi. Còn bên Ngọc Linh Thảo, cô bé trăn trở khuôn mặt, hướng mắt nhìn vào Nhân Chiêu Lan.
Liệu rằng cái này đồng ý có ổn không? Liệu mình sẽ bảo vệ được cô ấy không?
Bỏ qua một cái suy nghĩ qua bên, hiện giờ Ngọc Linh Thảo đang hộ tống Nhân Chiêu Lan an toàn đi tới, chỉ cần tuân theo nghĩa vụ là có thể tốt lành, vì thế không cần quan tâm quá nhiều.
Sau đó, mọi người đã đi lên núi, những thứ cản trở ban đầu trên con đường này là một vài cái hòn đá cản chân, lại phía những cái con đường lóc xóc khó chịu, đi qua cứ rung lắc liên tục không thể ngăn cản.
Nhưng lại may mắn là Ngọc Linh Thảo đã gia cố một lần linh lực toàn bộ chiếc xe, mấy cái hòn đá này hoàn toàn không thể làm khó cô bé.
Lại thêm một lúc nữa, đoạn đường xóc vẫn là không thể hết, nhưng lại thêm một đoàn xói xông ra.
Lần này Ngọc Linh Thảo không phải tham gia vào, những vẫn cái xem xét bọn họ chiến đấu, xem xét thông tin.