Hôm sau Trác Phùng đi công tác ngoại tỉnh, di động luôn để ở chế độ im lặng.
Mãi đến tối mới xong việc, trở về khách sạn, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của Lâm Bối Na.
Anh thở dài... Anh đắn đo...
Sau đó thì quăng di động trên giường, vào trong tắm táp một chút. Có lẽ khi tắm đi sẽ giúp tinh thần thoải mái, gột rửa những phiền muộn. Vì thế mà khi bước ra, Trác Phùng đã gọi cho Lâm Bối Na.
Đã có tín hiệu bắt máy, nhưng người bên kia vẫn chưa lên tiếng. Cả hai im lặng rất lâu, cuối cùng người lên tiếng trước là Trác Phùng.
"Anh tin em."
Lâm Bối Na chực vỡ òa, bao nhiêu buồn bã, lo lắng, đau lòng, tất cả đều được xoa dịu bởi câu nói đó của anh.
"Nhưng làm sao để tin vào tình yêu của em?"
"Trác Phùng..."
Trác Phùng không quan tâm cô muốn nói gì, anh vẫn tiếp tục lời của mình.
"Tại sao ngay lúc đầu, em không nói... em không nói người đó là Trác Nhiên? Em muốn giấu anh, hay chỉ là không muốn nhắc đến? Bối Na, em từng nói, anh hãy dựa vào tình yêu của em để đặt niềm tin nơi em. Vậy nhưng tình yêu của em, làm sao anh có thể tin đây?"
Lâm Bối Na lắc đầu: "Đúng là... Em có nói với Trác Nhiên, khi gặp anh, em nhìn thấy anh có điểm giống với anh ta. Và đúng là, khi gặp lại anh ta, em ngỡ mình yêu anh là vì anh ta, nhất là khi biết... anh ta là em của anh." cô ngẩng mặt lên cười nhưng nước mắt lại chảy xuống: "Nên em đã bỏ đi, đi suốt một tháng, chỉ để xem lại tình cảm của bản thân là dành cho ai. Anh biết không, khoảng thời gian đó, em rất nhớ anh, rất nhớ..."
Trác Phùng nghẹn nơi l*иg ngực, một trận đau nhói xuyên tim, không sao thở nỗi.
"Trác Phùng, chúng ta đừng như vậy nữa, được không? Em sẽ nói rõ với Trác Nhiên, sẽ không gặp anh ta nữa. Em sẽ ngoan ngoãn ở cạnh anh, sẽ nghe lời anh, không trêu phá anh nữa, thế nên, xin anh đừng rời bỏ em..." giọng cô run run. Một khi nói ra những lời này, thì toàn bộ lòng kiêu ngạo của cô đã mất hết rồi.
Anh là cảng tránh bão, là điểm tựa bình yên, là tình yêu, là hạnh phúc, là tất cả của cô. Dù có dẹp bỏ hết sự kiêu hãnh trong cô, cô cũng bằng lòng, chỉ cần anh ở lại bên cô.
Anh hít một hơi sâu, lên tiếng: "Đủ rồi. Em ngủ sớm đi."
Không đợi Lâm Bối Na lên tiếng, anh tắt máy ngang. Lâm Bối Na đứng trước cửa phòng khách sạn của anh, nhìn mãi, nhìn mãi, rốt cuộc cô đã thất bại rồi.
Cửa phòng có dấu hiệu mở ra, cô vội nấp sang một bên. Anh đi rồi, đi thật rồi... cô dựa vào tường, trượt người xuống, gục mặt lên đầu gối.
Tầng một của khách sạn là Club, Trác Phùng đến chỉ để uống rượu.
Vô tình gặp Cố Phi Yến, hai người có nói với nhau mấy câu. Cảm thấy tâm trạng Trác Phùng không được tốt như mọi khi, cô chủ động hỏi thăm một tí.
"Có tâm sự gì sao?"
Trác Phùng không có thói quen tâm sự với bất cứ ai, đặc biệt là phụ nữ. Anh chỉ mỉm cười.