Tập đoàn Đoàn Cát là toàn bộ tâm huyết của Đoàn Cát, cũng là con đường để Đoàn Cát từ một tên nhân viên quèn trở thành một nhà kinh doanh có tiếng tăm. Từ khi chiếm được Lâm Thị từ tay Lâm Khải, ông đã thành công tẩy trắng tập đoàn Lâm Thị, đổi tên thành Đoàn Cát, khiến người ngoài tin rằng đây là do một tay ông gầy dựng nên.
Mãi đến bây giờ, Doãn Thụy cũng không thể hiểu, thật ra Đoàn Cát có yêu bà ta hay không, dù chỉ là một ngày thôi. Chồng của mình từ đầu đến cuối trong lòng chỉ tâm niệm đến cơ nghiệp đồ sộ, những mưu mô lộc lừa hảo huyền đó.
Nhưng có yêu hay là không yêu, đối với bà ta, giờ đây cũng chẳng còn quan trọng nữa. Những gì ông ta gây ra cho Lâm gia, bà ta không thể nào thay đổi được. Vì vậy, bà chỉ muốn bảo vệ huyết thống của Lâm gia.
Đối diện với việc hai đứa con gái mà bà nhẫn tâm coi như không tồn tại hiện đang rất có thể sẽ gặp hiểm nguy đến cả tính mạng, bà ta cho rằng mình cần phải chấm dứt việc này để bảo vệ con.
Doãn Thụy nhìn Đoàn Cát, trong mắt không có hận thù cũng chẳng còn tình yêu, chỉ có sự lạnh lẽo. Bà ta cất giọng nhẹ nhàng và từ tốn: "Nếu không có tôi, liệu rằng có Đoàn Cát của ngày hôm nay? Ông tưởng với bản lĩnh của mình thì có thể gầy dựng nên giang sơn sao?"
"Đúng vậy, với bản lĩnh của tôi thì không thể gầy nên Lâm Thị như ngày đó. Nhưng bà tưởng với bản lĩnh của Lâm Khải thì có thể phát triển được Lâm Thị sao? Ông ta chỉ là một bác sĩ ngoại khoa mà thôi, không có tôi thì Lâm Thị cũng sụp đổ rồi."
Doãn Thụy lắc đầu, bà ta biết rõ Lâm Khải, ông ta là người có tài lãnh đạo, lại có đức, sẽ đưa cơ ngơ Lâm gia phát triển mạnh mẽ.
"Đoàn Cát, ông lầm rồi, tất cả trước mắt ông đều không phải của nhà họ Đoàn, mà là của Lâm gia, là của Lâm gia đấy, ông biết chưa? Ông không thể vì thế mà đuổi cùng gϊếŧ tận được, uống nước phải nhớ nguồn. Bối Na và Bối Y dẫu sao cũng là con cháu của Lâm gia, ông nợ Lâm gia quá nhiều rồi, đến bây giờ còn muốn gây thêm nghiệp ư?"
Đoàn Cát cười lạnh, tay châm một điếu thuốc, khói bay lên ảo ảnh: "Sao bà không nói là mình thương xót con?"
"Phải, là tôi thương xót con. Bao nhiêu năm nay, tôi đã không thể bảo vệ, che chở cho chúng nó như đúng mực của người mẹ rồi, là vì gì, vì điều gì... Là vì ông, vì Đoàn gia... Bây giờ tôi chỉ muốn ông dừng tay lại, không được phá hủy chúng nó nữa, chỉ duy nhất một điều này thôi."
Đoàn Cát bước tới, hung bạo nắm chặt cổ tay bà ta, trong mắt có hận có thù rõ ràng: "Bà dám thề là bà không có tình cảm với Lâm Khải không? Doãn Thụy, từ khi bà thay đổi, tôi đã hận bà, hận Lâm Khải, hận cuộc đời này tại sao lại bất công với tôi như vậy rồi."
Đúng vậy, năm đó là bà đã thay đổi, đã yêu Lâm Khải, yêu con người, yêu tính cách của ông ta. Bà ngán ngẫm với sự bi quan không biết phấn đấu mà chỉ biết đố kỵ và than thân trách phận của Đoàn Cát, chán nản bởi cái nghèo khổ đeo bám.
Nhưng cũng bởi vì bà là vợ, là mẹ của hai đứa con, không có bất kỳ phản kháng nào với sự điều khiển của Đoàn Cát. Thế nên bà mới bất chấp tất cả để theo sự xắp xếp của Đoàn Cát, gần gũi người mình yêu, và hơn hết là khối tài sản khổng lồ mà đời này có mơ bà cũng không động đến được.