Năm năm trước, một bí mật được hé lộ ra, đó cũng là bước ngoặt lớn trong cuộc đời Lâm Bối Na.
Khi ấy, cô bước vào bệnh viện Z, đó là lần đầu tiên cô vào bệnh viện để tìm gặp ba mình là Lâm Khải, mới đi ngang qua dãy hành lang của khu khám bệnh đã gặp một chàng trai gọi lại, mà còn gọi với một cái tên khác.
"Thụy Khanh, Thụy Khanh..."
Nghe thấy tiếng này dường như ở sau lưng mình cứ gọi mãi, Lâm Bối Na xoay người lại nhìn anh ta, anh ta đi tới, chưa hiểu đầu đuôi đã ăn một cái tát nảy lửa. Cô trợn tròn mắt nhìn xung quanh, bệnh nhân và nhân viên bệnh viện cũng không phải là vắng vẻ, bọn họ đang dòm ngó. Cục tức đến không thể nuốt trôi, là nam nhi mà lại ra tay đánh một cô gái nơi công cộng, hạng người gì đây chứ?
"Đây là cái giá cho việc cô lừa tôi, cô yêu đàn ông khác mà còn qua lại với tôi, hạng người gì đây chứ? Còn nhẹ cho cô đấy!"
Dứt lời anh ta liền bỏ đi, cô mông lung không hiểu chuyện gì, anh ta là ai, mình có quen sao? Cô cười khẩy, tức chết được mà, vừa nảy thì lái xe đυ.ng trúng người, bây giờ thì ăn cái tát oan ức.
Vừa quay người để bước đi thì đυ.ng trúng một cô gái mặc áo blouse trắng đang đi tới, là Thụy Khanh.
Ngày gì đây chứ?! Mình không coi ngày để về nước hay sao? Xúi quẩy mà!
Lâm Bối Na sa sầm mặt nhìn người kia đang định xin lỗi mình thì dường như cô ta á khẩu, miệng khép lại không nói thành lời, cả hai đối diện nhau mà sững sờ.
Tại sao trên đời lại có chuyện này xảy ra với mình?!! Giống như hai giọt nước, không đúng, ai lại để gương ở đây sao?
Ý nghĩ này đều đồng loạt thoáng qua trong đầu của hai người bọn họ.
Dáng người của Thụy Khanh thấp hơn Lâm Bối Na, chừng năm phân, đường cong trên người Lâm Bối Na lại có phần hơn. Nhưng gương mặt khi lướt sơ qua thì giống nhau như đúc, nhìn kỹ mới phát hiện Lâm Bối Na có vết bớt ngay thái dương trái, đường nét trên mặt sắc sảo hơn Thụy Khanh. Nhưng người ít tiếp xúc với bọn họ, khi lướt sơ qua vẫn có thể nhầm lẫn to.
Không ai tin được người trước mắt mình tồn tại, phải lên tiếng xem sao, không ngờ lại cùng một ý nghĩ như nhau, không hẹn mà cùng lên tiếng.
"Chúng ta giống nhau sao?"
Lại cùng đồng thanh "Không phải trùng hợp chứ?"
Cảm thấy tình hình không ổn, Lâm Bối Na ho khan một tiếng, mỉm cười, dịu dàng nói: "Xin lỗi, cô là..."
Thụy Khanh cũng giữ thái độ hòa nhã đáp: "Tôi là Đoàn Thụy Khanh, là bác sĩ thực tập ở đây."
Lâm Bối Na khẽ nhíu mày, thì ra chàng thanh niên lúc nảy nhận nhầm người, bây giờ có phải mình nên tát lại cô ta một cái để trả hay không nhỉ? Đau quá mà!
"Tôi là Lâm Bối Na, tạm thời coi như là dược sĩ đi." Bối Na thấy phấn khích vì gặp một người giống mình nên có nhã hứng đùa một câu: "Không phải là cô ngưỡng mộ nhan sắc của tôi mà làm liều đi sửa mặt đấy chứ?"