Trong đêm xảy ra án mạng, Trần Thành vẫn như bình thường, vừa đến giờ Tý liền trộm đến phòng luyện công, cửa phòng vừa đóng lại liền phi thân một cái, nhẹ nhàng đáp xuống xà ngang ở trên.
"Ngươi lên đây làm gì?". Nằm trên xà ngang, Ôn Tình trợn mắt lạnh giọng nói.
Trần Thành cười hì hì: "Làm sao mà mỗi lần đến đây ngươi đều nằm trên xà ngang vậy?"
"Ngủ"
"Này...ngươi mệt lắm sao?". Kỳ thật Trần Thành cũng muốn có một giấc ngủ ngon lắm, bọn ta đã lâu rồi chưa ngủ đây.
Ôn Tình nhủ thầm, ban ngày thì tra chủ nhân của trang viện bí ẩn kia là ai, lại còn tra cái danh sách nọ, buổi tối còn phải dạy võ công cho ngươi, còn có thể không mệt mỏi sao?
Thấy Ôn Tình không trả lời, Trần Thành lại nói: "Nếu mệt mỏi như vậy, không bằng chúng ta nghỉ một đêm đi, ra ngoài tản bộ một vòng thế nào?". Cõi lòng chờ mong nhìn Ôn Tình.
Tản bộ? Ôn Tình nghĩ một lát: "Đi đâu tản bộ?". Ôn Tình tuy rằng võ công cao cường, vả lại bên ngoài còn lạnh lẽo như vậy nhưng dù sao cũng có tâm tình của một tiểu cô nương, nói đến tản bộ vẫn không nhịn đường tò mò.
Trần Thành nghĩ nghĩ, không biết tưởng tượng ra cái gì, sau đó che miệng cười mờ ám: "Chúng ta...đi...làm...trộm"
"Cái gì?". Ôn Tình trợn đôi mắt mê người, không thể tin được công tử nhà giàu này lại muốn đi làm trộm.
"Đi". Trần Thành không đợi Ôn Tình kịp phản ứng, liền lôi kéo tay nàng nhảy xuống xà ngang, mở cửa phòng rồi triển khai khinh công hướng ra khỏi trang.
Cho tới bây giờ nàng cũng không nguyện cũng người khác thân cận, ngay cả vạt áo cũng không thích người khác đυ.ng vào, lần này bị Trần Thành cầm lấy tay, trong lòng cực kỳ mẫn cảm, phản xạ muốn vung ra nhưng trái lại trong lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được, nàng có điểm luyến tiếc, nàng không rõ ngày thường mình chẳng phải rất ghét ai khác chạm vào cơ thể sao, vì sao lại quyến luyến độ ấm của hắn...
Lúc đang phiền não suy tư, Trần Thành đã dẫn Ôn Tình đến cửa một nhà nông hộ, Trần Thành hướng nàng làm động tác im lặng, sau đo rón ra rón rén đi đến cửa nằm úp sấp nghe ngóng một hồi, sau đó phi thân nhảy vào nhà kia.
Ôn Tình không rõ hắn đang làm gì, đành đứng bên ngoài chờ, nửa đêm đến gia đình nông dân thế này thì có gì mà trộm chứ.
Chỉ chốc lát, đột nhiên trong nhà kia có tiếng chó điên cuồng sủa, trong đó còn thêm Trần Thành "A...". Hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền có thân ảnh của hắn phóng ra tường, hướng nàng chạy đến, mà trong tay không biết cầm lấy cái gì.
Trần Thành chật vật đến bên người Ôn Tình, bắt lấy tay nàng sau đó bay vọt hướng vùng ngoại ô mà đến.
Tới vùng ngoại ô không người, Trần Thành thở hồng hộc buông tay Ôn Tình ra, ngồi lăn lốc xuống bãi cỏ, hít từng ngụm từng ngụm khí hổn hển, miệng vẫn không quên nói: "Ôi trời ơi! Làm ta sợ muốn chết, nhà đó vậy mà nuôi một con chó săn to lắm, đứng lên trông chừng còn cao hơn cả ta".
Nhìn Trần Thành trước mặt, Ôn Tình vừa bực mình vừa buồn cười, ai bảo ngươi không có việc gì làm lại đi trộm đồ người ta, cho chừa. Nghĩ đến đồ bị trộm, Ôn Tình nhớ lúc hắn từ trong nhà kia chạy ra, trong tay có cầm một thứ gì đó. Tập trung nhìn lại, trong tay Trần Thành quả nhiên có một cái túi.
"Này! Trong tay ngươi là cái gì vậy?". Ôn Tình tò mò hỏi.
Được Ôn Tình nhắc nhở, Trần Thành liền cười đến nở hoa: "Cho ngươi nhìn một cái, là đồ tốt đó". Trần Thành đem túi mở ra, bên trong liền bay ra một con gà.
Trán Ôn Tình nổi ra mấy đường hắc tuyến, đồ ngốc này chạy vào nhà nông hộ để ăn trộm gà? Nàng thật không hiểu nổi.
Thấy gà muốn chạy, Trần Thành bật người chạy đến ôm lại, không ngờ vừa ôm gà thì thân thể cũng tiếp xúc với mặt đất. Ôn Tình không chịu nổi nữa, mặt lạnh lùng: "Ngươi không có việc gì lại ăn trộm gà?".
Trần Thành cười toe toét trông rất ngây ngô, sau đó ôm gà ngồi dậy: "Vậy ngươi không biết rồi! Ngươi từng ăn qua gà ăn mày chưa? Đêm nay, bổn thiếu gia sẽ thể hiện tài năng cho ngươi xem"
"Gà ăn mày?". Mặc dù ở thế kỷ 21, món ăn này rất nổi tiếng ở nước ngoài, có điều ở thời cổ đại người ta lại khinh thường món này, cảm thấy món này thực bẩn, chỉ có kẻ ăn mày mới ăn. Cho nên, Ôn Tình là lần đầu nghe đến tên đấy.
Trần Thành cười đắc ý: "Không biết chứ gì, ngươi qua bên kia ngồi đi, xem ta trổ tài". Nói xong, Trần Thành bắt đầu làm thịt gà, đầu tiên là nắm cổ gà, trong giày rút ra một cây dao găm nhỏ, hướng tới cổ gà vạch một đường, chờ tới lúc máu rơi không còn một giọt, con gà kia cũng kêu thảm thiết. Ôn Tình nghe không chịu nổi nữa, thật sự không đành lòng nhìn con gà bị hắn tra tấn, khoanh tay nhắm mắt.
Máu kia bị con gà không yên phận bắn lên cả mặt Trần Thành, nàng giật mình không biết làm thế nào. Thôi kệ, Trần Thành nhanh chóng lấy dao găm kia đào cái hố nhỏ, sau đó cởi ngoại bào chạy ra dòng suối bên cạnh làm ướt, sau đó lại phủi đất chạy về, để quần áo dính đầy nước làm ướt bùn đất, sau đó đem bùn đất kia đắp xung quanh con gà, rồi đem vào hố lắp lại, tìm vài nhành cây xung quanh rồi châm lửa lên.
Ôn Tình lẳng lặng ngồi bên cạnh xem Trần Thành vội vội vàng vàng, trong lòng bỗng nhiên thấy hết sức buồn cười, cảm thấy hắn như vậy thật là đáng yêu đến cực điểm.
Được rồi! Làm xong, Trần Thành đứng lên, dùng ngoại bào lau bùn đất trong tay, chạy đến bên người Ôn Tình ngồi xuống: "Một hồi nếm thử tay nghề đầu bếp của ta, bảo đảm ngươi vừa ý". Kỳ thật là Trần Thành chưa vào phòng bếp bao giờ, nói gì là đầu bếp, nàng chỉ nghe nói gà ăn mày nên làm đại mà thôi.
Xem mặt Trần Thành đều là vết máu linh tinh, Ôn Tình nhịn không được "Xì" một tiếng nở nụ cười.
Nụ cười này nhưng lại làm Trần Thành nhìn đến choáng váng, từ lúc quen biết nàng đến nay, Trần Thành chưa thấy Ôn Tình cười qua. Tuy rằng không biết diễn cảm khuôn mặt Ôn Tình như thế nào, nhưng lại nghe tiếng cười của nàng rất êm tai dễ nghe vả lại như tiếng chuông bạc kêu, mắt nàng khi cười như tinh tú lấp lánh mê người, trong khoảnh khắc đó Trần Thành liền biết mình xong rồi.
Ôn Tình phát hiện Trần Thành ngơ ngác si mê nhìn mình, đột nhiên phát hiện chính mình đang cười, nụ cười này cũng làm mình bất ngờ, liền thu hồi nụ cười vừa nãy, khôi phục vẻ mặt quạnh quẽ, không quên lạnh lùng nói: "Quên một màn vừa nãy, bằng không ta gϊếŧ ngươi".
Biết Ôn Tình tức giận, Trần Thành xoay người nhìn chỗ khác, trong lòng nghĩ: Ngươi sẽ không gϊếŧ ta, nếu muốn gϊếŧ ta cũng không khổ cực mà dạy ta võ công phòng thân.
Giữa hai người không ai thèm nói một câu, bốn phía trở về im lặng, lâu lâu chỉ nghe tiếng củi lửa "tạch tạch" vài tiếng.
Ôn Tình đột nhiên nói: "Ta ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta". Nói xong liền hạ lưng xuống cỏ, nhắm mắt lại.
Ôn Tình đã nói thế, Trần Thành cũng không dám phá nàng, chính mình ngồi đằng này ngơ ngác nhìn vào ngọn lửa, trong lòng phân tích cảm tình của mình dành cho Ôn Tình, cuối cùng kết luận chính là, có lẽ đại khái là mình yêu thích nàng. Nhưng lại nghĩ đến Ôn Tình lúc nào cũng đối với mình một bộ mặt lãnh băng, còn chưa kể đến thân phận của mình, đáy lòng không chịu nổi thở dài, chẳng lẽ nhất định là bi kịch sao? Trần Thành quay đầu nhìn chăm chú vào Ôn Tình, đau lòng, nếu mọi chuyện vỡ lẽ, ta làm sao nhìn nàng cùng người khác nhu tình một chỗ? Ta biết, ta làm không được, ta chỉ hi vọng tất cả nhu tình của nàng đều làm vì ta, cho dù là mỉm cười ôn nhu hay cái nhìn chăm chú thâm tình đi nữa...
Nhìn ngọn lửa chậm rãi nhỏ dần rồi tắt hẳn, Trần Thành đột nhiên nhớ tới món gà ăn mày của nàng, lập tức chạy vội đến xem, đem hố kia đào ra, đưa tay phải cầm lấy con gà.
Nóng quá, nóng quá...Trần Thành trong lòng kêu to, tay lại không đem con gà thả ra mà cầm nó chạy đến bên hướng Ôn Tình, vừa cầm gà vừa nhảy lên vui mừng.
Vừa đến gần chỗ Ôn Tình, gà kia cất cánh bay cao, nhảy đến hướng Ôn Tình bay tới...Trần Thành nhanh tay lẹ mắt cũng nhảy dựng lên, đưa tay chụp lấy con gà, ha ha ha! Ngươi làm sao rớt khỏi tay ta được. Đang lúc Trần Thành vui vẻ mới phát hiện mình đang rơi lên người nằm dưới...
Ôn Tình? Ôi trời ơi...nhanh chóng nhắm mắt lại...lần này chết ta rồi...
Ôn Tình đang ngủ mơ màng, phát hiện tiếng gió xung quanh kỳ lạ, cảnh giác biết có cái gì đó đang hướng mình bay đến, phản xạ đầu tiên là ra tay chưởng một cái...
"A...". Trần Thành hét thảm một tiếng, liền bay ra xa.
Một chưởng kia là dùng hết sức, Ôn Tình phát hiện ra người đó là Trần Thành nhưng vẫn không thu hồi kịp, chưởng kia vừa vặn đánh vào ngực Trần Thành. Xem Trần Thành bay ra xa, trong lòng nàng cả kinh, nhảy dựng lên lắc mình một cái liền hướng tới Trần Thành bay đi, phải hơn một trượng xa mới đuổi kịp. Ôn Tình đưa tay kéo Trần Thành vào lòng, sau đó xoay người đáp xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, Trần Thành đứng không vững liền ngã xuống mặt đất, Ôn Tình nhanh chóng ôm lấy hắn. Trần Thành khụy xuống đất, "phụt" chính là một ngụm máu tươi phun ra, sau đó ngượng ngùng cười: "Máu đúng là tanh".
Chứng kiến mình làm cho Trần Thành hộc cả máu, Ôn Tình lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoảng sợ, không biết làm sao, run rẩy lấy tay giúp Trần Thành lau vết máu trên miệng, thanh âm cũng phát run: "Ngươi...ngươi đừng nói chuyện...ta...ta giúp ngươi chữa thương"
Nhìn Ôn Tình như thế, Trần Thành đột nhiên thấy thật vui vẻ, cảm thấy một chưởng này thật đáng giá, nhịn không được bật cười một tiếng, không ngờ động đến vết thương liền "khụ khụ".
Trần Thành làm Ôn Tình bối rối hơn, bối rối đến run sợ, chứng kiến Trần Thành ho ra máu tươi, nàng cảm giác cuồng sợ, nàng không muốn phải nhìn hắn cười, không cần, không cần...Hắn cười làm mình đau lòng, rất đau...Nàng không biết làm sao để hắn đừng cười, trong lòng nghĩ không muốn nhìn hắn cười vì thế không hề nghĩ ngợi, lấy tay bụm miệng Trần Thành, nóng nảy nói: "Ngươi...ngươi đừng cười nữa...ngươi đừng có cười..."
Thấy Ôn Tình lấy tay che miệng mình, nghĩ nàng tức giận, nhanh chóng cầm lấy tay nàng, yên lặng nắm chặt không buông, hai mắt thâm tình nhìn Ôn Tình, ôn nhu nói: "Ngươi đừng hoảng, ta không sao, vừa rồi chỉ là khí huyết không thông, trong ngực khó chịu mới ho ra máu, bây giờ vô sự rồi"
"Ta giúp ngươi nhìn xem". Nói xong, Ôn Tình đưa tay chạm vào cổ tay Trần Thành, Trần Thành biết nàng làm gì, vội vàng đem tay rút lại: "Ta thực sự không có sao, còn nữa, ta thấy nằm như thế này thật thoải mái". Tuy rằng Trần Thành biết nói như thế nhất định bị Ôn Tình đẩy ra, nhưng không có cách nào khác thay đổi sự chú ý của Ôn Tình, Trần Thành chỉ có thể hy sinh cái ôm ấm áp kia mà thôi, bằng không để nàng bắt mạch rồi, mình bị lộ thân phận, lúc đó cũng không biết làm thế nào cho phải. Mặc dù chính mình hiểu rằng không nên lừa Ôn Tình, nhưng đáy lòng luôn sợ nàng sẽ biết sự thật, Trần Thành sợ chính mình mất đi nàng.
Quả nhiên, nghe Trần Thành vừa nói như thế, Ôn Tình lập tức thả Trần Thành đổ trên mặt đất. Tuy rằng lúc ném hắn xuống đất có chút đau lòng, nhưng mà...ai bảo hắn nói lung tung, hừ! Ôn Tình đứng lên xoay người rời đi.
Nhìn thấy Ôn Tình rời đi, Trần Thành nhanh chóng đưa tay ôm lấy chân Ôn Tình, không mặt mũi da diết kêu: "Tiểu Tình Tình, ngươi đừng có đi mà, ngươi đừng có mà không để ý đến ta"
Nghe được hắn xưng hô với mình là "Tiểu Tình Tình", Ôn Tình toàn thân rùng mình một cái, nàng chưa thấy ai giống hắn, trong lòng có điểm không quen với tên gọi này, tuy rằng thực khó chịu nhưng là không biết vì cái gì, nàng giống như rất thích.
Ôn Tình từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dám nói chuyện với nàng như vậy, càng không ai dám ôm chân của nàng. Nếu đổi thành người khác, phỏng chừng đã sớm bị đá văng ra rồi.
----------------------------------------------
Haizz, hôm bữa Tiểu Bồng có reply một comment, đại loại là nói sau này Tuyết Tình và Tiết Tử Diên là một đôi, bất quá bây giờ Bồng đọc xong hết bộ QT rồi mới thấy sự thật không phải như vậy, đau lòng cho Tuyết Tình không dứt đây (ಥ﹏ಥ) Ôi mỹ nhân như hoa như ngọc của ta. Bồng không muốn spoil truyện nhưng mà các bạn đừng trách tại sao Tuyết Tình lên sóng nhiều, cũng đừng lo, cái kết nàng vẫn sống ổn, không bị ngược thân hay gì cả (╥﹏╥)
Đọc QT mà Bồng còn muốn khóc, cặp đôi chính vẫn HE, ngoài ra các cặp đôi khác lại cẩu huyết không chịu nổi (个_个) Nhưng mà Bồng thấy truyện vẫn rất hay, ngược tâm nhưng không đến nổi bi ai, nói chung là đáng đọc. Cái kết sẽ khiến các bạn vừa lòng, giống như "Bầu trời đẹp nhất chính là sau cơn mưa" vậy („ಡωಡ„)
(# ̄ω ̄) Xàm ngôn loạn ngữ như vậy đủ rồi, các bạn hãy ủng hộ truyện nha(ง ื▿ ื)ว ~