Chương 2

Thương Âm lại cảm thấy không hề bất ngờ chút nào: "Chúng ta lấy được gần ba trăm điểm tích lũy từ trên người tam tộc, tốt quá hoá dở, các tộc đều có số mệnh, làm sao có đạo lý mãi mãi thịnh vượng?"

Hệ thống thật ra không hiểu lắm mối quan hệ giữa số mệnh và điểm thưởng, nhưng từ câu cuối cùng của Thương Âm, nó ngửi thấy điểm mấu chốt: "Ý của cô là, ba tộc này sẽ gặp xui xẻo?"

"Thời gian gần đây, tần suất ba tộc gửi người bị thương đến ngày càng cao, thậm chí không ít là ấu thú." Thương Âm giơ tay bấm đốt ngón tay tính toán, hừ cười một tiếng, “Nếu đánh nữa, hồng hoang sẽ rung chuyển, địa mạch bị hao tổn, thiên đạo sẽ không bỏ mặc.”

“Ồ... vậy nếu không có điểm thưởng, chúng ta còn chữa trị không?" Hệ thống cái hiểu cái không, trong lòng đểu chỉ quan tâm đến điểm tích lũy.

Có điểm tích lũy thì sẽ có thể thăng cấp, nói thật, hệ thống đã tuyệt vọng với thế giới không có dòng chảy thời gian này, càng không có cơ sở hạ tầng gì đặc biệt.

Nhưng đã được liên kết rồi, hệ thống bây giờ chỉ có thể dỗ dành ký chủ thỉnh thoảng động đậy, điểm thưởng tích lũy chậm một chút cũng không sao, ngày qua ngày, tiến độ tổng thể sẽ có chút tiến triển.

Trải qua thời gian dài hòa hợp với Thương Âm, hệ thống đã bị mài mòn tham vọng, không ép được ký chủ thì không sao, nó cố gắng tự ép mình cũng được!

Chuyện có thành tựu hay không có thành tựu này hệ thống đã không còn nghĩ đến nữa, ít nhất phải hoàn thành một chút nhiệm vụ chính, đừng để nó mãi mãi ở lại thế giới làm hệ thống tan vỡ này là được.

"Chấp nhận." Thương Âm bóp cái bụng lông xù mềm mại của hồ ly, "Lúc họ trả công cũng rất đáng yêu."

Phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống tạm thời không bàn đến, nhưng ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân xưng bá ở hồng hoang này vẫn rất hào phóng.

"Được lắm!" Hệ thống vuốt vuốt cái móng vuốt lông xù của mình, phát ra tiếng cười hắc hắc của gian thương.

Hồ ly màu mực đi xuống từ trên người ký chủ, chạy đến bên cạnh cái đỉnh lớn bốc hơi nóng, hình dáng to ra mấy lần, một con hồ ly khổng lồ cao khoảng nửa người đứng lên bằng hai chân sau một cách rất “con người”.

Chủ nhân của đỉnh từ dưới gốc cây chuyển lên nhánh cây, vạt áo đỏ rủ xuống giữa nhánh cây và lá liễu, cuộn lấy những sợi tóc đen, đung đưa tự do trong gió.

Hệ thống đã quen với cách làm của ký chủ, động tác thành thục rút ra một cái muỗng lớn từ bên cạnh đỉnh, cho vào đỉnh khuấy vài cái.