Chương 5: Sợi dây chuyền cũ

Tận khuya cô mới được phép nghỉ ngơi, nhưng khi trở về phòng, cô sững sờ khi thấy tất cả đồ đạc của mình đã biến mất.

Khi Nhạc Thanh còn đang ngơ ngác, bà bà giúp việc đi đến bên cạnh.

"Trần tổng đã cho người mang hết đồ đạc của cô sang phòng cậu ấy rồi."

Nhạc Thanh lo lắng, trong số đó có nhiều vật quan trọng. Cô vội vàng chạy sang phòng Dịch Phong. Vừa bước vào, cô thấy hắn đang đứng cạnh đống hành lý của cô, tay cầm một sợi dây chuyền cũ, nhìn ngắm một cách chăm chú.

Nhạc Thanh lập tức chạy đến, cố giành lại sợi dây chuyền, nhưng Dịch Phong cao hơn, dễ dàng giơ tay lên cao, không để cô với tới.

"Xin anh… Trả lại cho tôi."

"Hừm… Mặt dây chuyền hình trái tim à? Là của gã đàn ông nào tặng cô vậy?"

"Không…"

Nhạc Thanh chưa kịp đáp, thì Dịch Phong đã lạnh lùng đưa tay bóp chặt miệng cô.

"Đã là vợ tôi mà còn giữ mấy thứ này, cô muốn làm mất mặt tôi sao?"

Nhạc Thanh liên tục lắc đầu, nhưng cơn giận dữ của Dịch Phong đã che mờ mọi lý trí.

Hắn đẩy mạnh cô xuống giường, mở tủ lấy ra chiếc thắt lưng da, rồi không ngừng quất vào người cô.

"Không được cha mẹ dạy dỗ nên hành xử ngu ngốc như vậy, để tôi thay cha mẹ cô dạy lại."

Vừa mắng chửi, hắn vừa đánh đập cô không chút nương tay…

Làn da trắng ngần của Nhạc Thanh dần hiện lên những vệt đỏ rướm máu, từng cơn đau rát xuyên thấu cơ thể cô.

"Đã biết sai chưa?"

Dịch Phong đay nghiến qua câu hỏi.

Nhạc Thanh run rẩy, nước mắt trào ra không kìm được, giọng nấc nghẹn:

"U… hu… Tôi sai rồi… Xin tha cho tôi… Tôi đã biết sai rồi…"

Dịch Phong dừng tay, ném mạnh chiếc thắt lưng xuống sàn.

Không chút do dự, hắn trèo lên người cô, hai tay siết chặt lấy cổ cô, đôi mắt lạnh lùng đầy đe dọa.

"Tôi không muốn thấy bất kỳ thứ đồ bẩn thỉu nào liên quan đến những gã đàn ông khác. Cô bây giờ là người của tôi, nhớ rõ chưa?"

Cổ họng Nhạc Thanh bị siết chặt, cô cố gắng gật đầu lia lịa, chỉ mong có thể làm dịu đi cơn thịnh nộ của hắn.

Dịch Phong đứng dậy. Ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài cửa sổ.

Nhạc Thanh nhìn theo mà trong lòng đau đớn. Nước mắt lăn dài.

Trải qua một ngày dài với hôn lễ, Dịch Phong cũng đã thấm mệt.

Hắn tạm thời buông tha cho cô, nhưng giọng điệu vẫn đầy khinh miệt.

Mặc dù đã ra lệnh cho người mang hành lý của cô sang phòng hắn, nhưng lại không cho phép cô nằm trên giường.

Nhạc Thanh đã phải trải qua một đêm dài trên sàn nhà lạnh lẽo, cơ thể đau nhức.