Chương 54: Vượt Ải Tử Thần

Mặc Hãn quay về căn nhà tranh cũ nát ở núi Bất Kỷ đã ba ngày nay, hôm nay rảnh rỗi lên núi hái ít thảo dược vô tình nhìn thấy tín hiệu pháo khói của mình ở hướng Huyền Độc Cốc.

Mặc Hãn vội vàng bay đến chỗ có khói màu đỏ phát ra, rốt cuộc bay tới Huyền Độc Cốc, chỗ này bị kết giới che chắn không thể nào xông vào được.

Mặc Hãn liền đi tới trước cổng chính của Huyền Độc Cốc, ở đó đã có hai đệ tử đứng chờ sẵn, hai đệ tử này do Ân Khâm Tiên sai bảo đứng đây canh chừng đợi một vị y sư bay tới.

Sau khi vào được Huyền Độc Cốc, Lãnh Hữu Lập nghe tin Mặc Hãn tới liền vội vàng khai báo tình hình hiện tại của Mặc Chiêu.

Mặc Hãn nghe xong liền hốt hoảng gấp gáp chạy tới phòng của con trai, nhìn thấy con trai mình đau đớn liên tục trào ra máu khiến cho Mặc Hãn không cầm được lòng.

Mặc Hãn đi tới xem xét tình hình một hồi rồi đỡ con trai ngồi dậy, thi triển y thuật chữa trị cho con trai. Độc này khó giải khiến cho Mặc Hãn tốn không ít sức lực, sau một lúc lâu rốt cuộc Mặc Hãn cũng dừng lại.

Bất lực đỡ con trai mình nằm lại xuống giường, hai mắt lúc này đã hoe hoe đỏ.

Lãnh Mạch Thần nhìn thấy sắc mặt sư phụ không ổn liền hỏi:"sư phụ! Kính Văn huynh ấy thế nào rồi?"

Mặc Hãn vuốt vuốt đầu con trai mình, đau lòng đáp:"ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giúp gì được cho nó, ta thật bất tài."

Lãnh Mạch Thần nghe xong liền tuyệt vọng, những người khác cũng buồn lây.

Mặc Chiêu bây giờ rất yếu, hơi thở không còn đều đặn như trước, hầu như không còn cảm nhận được hơi thở của hắn nữa.

Lãnh Kình Vũ không nhịn được đi tới nói:"cái tên xấu xa Mặc Chiêu kia, ngươi còn không mau tỉnh dậy? Cẩn thận ta sẽ ức hϊếp bằng hữu tốt của ngươi đấy, mau dậy đi! Bổn công tử sẽ cho ngươi tát mặt thoải mái, tát tới khi nào ngươi chán thì thôi."

Lãnh Kình Thiên cũng nói:"còn nữa, sau này nếu có món ngon nào thì ta sẽ nhường cho ngươi ăn trước, ta ăn lại đồ thừa của ngươi cũng được."

Tử Chân bắt đầu khóc, nói:"Mặc sư huynh! Nếu huynh còn không tỉnh dậy thì sau này sẽ không còn ai kể cho đệ nghe chuyện vui nữa, huynh mau tỉnh lại đi mà."

Lãnh Mạch Thần cố gắng kiềm chế nước mắt, nói:"huynh còn không mau tỉnh lại? Chúng ta đã hứa có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cơ mà? Huynh như vậy là đang thất hứa với ta sao?"

Mặc Hãn đau lòng rơi lệ, nói:"Kính Văn! Con không nghe thấy sao? Mọi người đều rất quý con, họ không muốn rời xa con...cả cha cũng thế."

Triệu Hinh Tịnh, Triệu Trác Lãng, Tiêu Mẫn Nguyên, Hoàng Thanh Thanh đứng ở đó cũng nghẹn lòng.

"Mẹ!" lúc này Mặc Chiêu bỗng dưng bật dậy, nhìn thấy mọi người đều có mặt đông đủ đưa mắt nhìn về phía hắn, trước mặt là cha của hắn.

"Cha! Mọi người làm gì ở đây?"

Mặc Hãn không kiềm được liền ôm con trai mình vào lòng, Mặc Chiêu cũng bất ngờ vì hành động này của cha.

Lãnh Mạch Thần nhẹ nhõm người, nở nụ cười nói:"rốt cuộc huynh cũng tỉnh, dọa chúng ta một phen hết cả hồn."

Lãnh Kình Vũ mắng:"khốn kiếp! Xém nữa tốn nước mắt của ta."

Mặc Chiêu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng đẩy cha mình ra hỏi:"cha! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại có mặt ở phòng con?"

Mặc Hãn cười mãn nguyện, nói:"Mạch Thần nói đúng đấy, phen này chúng ta đã bị con dọa cho hết hồn."

Mặc Chiêu làm mặt khó hiểu.

Mọi người cùng lần lượt ra khỏi phòng, để lại chỗ cho hai cha con lâu ngày không gặp tâm sự với nhau.

Mặc Hãn mãi không thu lại nụ cười, Mặc Chiêu khó hiểu hỏi:"sao cha cứ nhìn con cười mãi thế?"

Mặc Hãn đáp:"đây là lần đầu tiên con gọi ta một tiếng cha, ta thật sự rất vui mừng."

Mặc Chiêu hơi chột dạ, nói:"tại cha không quan tâm gì tới con..."

"Bao lâu nay ta rất muốn nói một tiếng xin lỗi với con, Kính Văn! Tất cả mọi chuyện trước đây đều là ta sai, xin lỗi con!"

Mặc Chiêu buồn bã, trả lời:"người cần cha xin lỗi là mẹ chứ không phải con."

"Phải! Ta đã nợ hai mẹ con con rất nhiều, ta rất hối hận..."

"Rốt cuộc lúc đó cha đã đi đâu? Mẹ ở nhà luôn chờ cha rất lâu, tới lúc cuối cùng mẹ cũng không thể gặp được cha, có phải cha có nỗi khổ riêng gì không? Tại sao không nói với con một lời nào chứ?"

"Xin lỗi! Kính Văn! Bây giờ ta không thể nói cho con nghe được."

"Vậy từ lúc gặp lại con, cha thường bày lý do là đi ngao du khắp tam giới, lục đạo, cha đến những nơi đó để làm gì? Ở bên con không phải tốt hơn sao?"

Mặc Hãn nhẹ nhàng lấy ra một chiếc túi nhỏ đưa cho con trai xem, đau lòng nói:"bên trong túi là tro cốt của mẹ con, lúc đó mộ của mẹ con bị người khác tới đập phá, ta bắt buộc phải dùng cách hỏa táng mẹ con, lấy tro cốt của nàng ấy bỏ vào túi này. Nhớ năm đó nàng ấy có nói với ta là nàng muốn cùng ta đi khắp thế gian, ta luôn muốn thực hiện lời nói đó của nàng, cho nên ta mới mang theo túi này đi khắp tam giới lục đạo, mỗi nơi rải một ít tro cốt...xin lỗi đã không nói chuyện này với con sớm hơn."

Mặc Chiêu không kiềm được nước mắt, nói:"cha! Kính Văn bất hiếu, bao lâu nay đã làm cho cha phải nhọc lòng không ít, con xin lỗi!"

Mặc Hãn nở nụ cười vỗ vỗ vai con trai, trả lời:"đừng nói thế! Người xin lỗi phải là ta mới đúng."

Mặc Chiêu lau nước mắt, cười nói:"cứ xin lỗi qua lại như thế thì sẽ tới sáng mai mất, vậy bây giờ cha không bỏ con ở lại một mình nữa đúng chứ?"

"Sẽ thế! Nhưng bây giờ ta còn phải đưa nàng ấy đi thêm vài nơi nữa, con đợi ta được chứ?"

Mặc Chiêu làm mặt giận hờn, trả lời:"lại phải đợi! Đợi cha biết tới khi nào nữa đây?"

Mặc Hãn cười nói:"sẽ nhanh thôi! Sau khi hoàn thành xong chuyện này, ta sẽ ở lại với con, không đi đâu nữa."

"Con tạm tin cha lần này!"

"Được rồi! Khi nãy tới đây gấp gáp quá ta không kịp chào hỏi các vị trưởng bối, bây giờ ta phải đi chào hỏi họ một lát, con nằm ở đây nghỉ ngơi, đừng đi đâu lung tung đấy nhé!"

"Vâng cha! Con biết rồi!"

Mặc Hãn vừa đi khỏi, những người khi nãy liền ùa vào hỏi thăm.

Lãnh Mạch Thần bắt mạch cho Mặc Chiêu, cười nói:"sư phụ quả là cao tay, bây giờ không còn gì đáng lo ngại nữa rồi!"

Tử Chân nói:"Mặc sư huynh có đói không? Để đệ đi tìm chút gì cho huynh ăn."

Triệu Hinh Tịnh nói:"ta đi cùng đệ!"

"Ta nữa!" Hoàng Thanh Thanh cũng đòi theo.

"Đợi ta với!" Triệu Trác Lãng cũng chạy theo sau họ.

Tiêu Mẫn Nguyên đi tới đưa cho Mặc Chiêu một lọ thuốc, nói:"Mặc công tử cũng xem như đã qua được ải tử thần, trong lọ thuốc có chứa một viên Thần Hoàn, tặng cho công tử bồi bổ sức lực."

Mặc Chiêu từ chối, trả lời:"Tiêu công tử đã có lòng rồi! Lọ thuốc này ta không thể nhận."

Tiêu Mẫn Nguyên nhét lọ thuốc vào tay Mặc Chiêu, nói:"ta không dùng thứ này, nếu công tử không cần thì có thể vứt nó, ta còn có việc cần phải làm, xin cáo từ trước!" nói xong liền rời đi.

"Vậy xin đa tạ Tiêu công tử!"

Lãnh Kình Vũ giễu cợt, nói:"ngươi thường ngày thích khoác lác khoe khoang là mình giỏi nhất, ai mà ngờ được ngươi cũng có ngày hôm nay, thật đáng đời."

Mặc Chiêu bóp bóp tay mình, nói:"hình như khi nãy ta có nghe thấy người nào nói sẽ cho ta tát mặt thoải mái tới khi nào chán thì thôi, không biết có thật không?"

Lãnh Kình Vũ nuốt nước bọt, chuyển chủ đề nói:"bụng ta hơi khó chịu, ta phải đi nhà xí một lát, tạm biệt!" nói xong liền chạy trốn.

Lãnh Kình Thiên lắc đầu nói:"các ngươi ai cũng khoác lác cả, trong thật mất mặt."

Mặc Chiêu cười trả lời:"đại công tử! Hình như ta cũng nghe thấy có người hứa sẽ nhường ta ăn đồ ăn ngon trước, còn đồ thừa thì người đó ăn sau, không biết có thật không?"

Lãnh Kình Thiên chột dạ, chuyển chủ đề nói:"thôi chết! Cha có kêu ta đi làm một việc mà ta lại quên mất, ta phải đi ngay đây không thể chậm trễ." nói xong cũng trốn đi.

Lãnh Mạch Thần cười nói:"vừa mới tỉnh dậy mà huynh đã có sức trêu chọc họ rồi, ta cũng bái phục huynh."

Mặc Chiêu cười sảng khoái trả lời:"huynh không thấy thú vị sao? Cười chết ta!"

Lãnh Mạch Thần lắc đầu bó tay, trong đầu nhớ ra điều gì đó liền nói:"à! Cùng đêm hôm đó Vân Hoằng và Vân Khương đều đã bị gϊếŧ hết cả rồi."

Mặc Chiêu thu hồi lại nụ cười, kinh ngạc tưởng mình nghe lầm, trả lời:"chết rồi sao? Chắc chắn là kẻ đã ra tay với ta gϊếŧ họ."

"Rốt cuộc đêm đó huynh đã gặp phải chuyện gì? Người nào đã đả thương huynh?"

Mặc Chiêu bình tĩnh kể lại hết mọi chuyện đêm đó cho Lãnh Mạch Thần nghe.