Tiệc mừng thọ Ân phu nhân rốt cuộc cũng đã đến, trưởng bối và đệ tử các phái cùng nhau tụ hội lại một chỗ lớn ở Huyền Độc Cốc.
Ân Khâm Tiên dìu tay một người đàn bà đi tới ngồi vào ghế chính diện, người đàn bà này mặc y phục tím lộng lẫy, trên đầu đội mũ miện đính ngọc. Người này chính là Ân phu nhân mẹ của Ân Khâm Tiên cốc chủ, tuy bà ấy đã trải qua được năm mươi cái xuân nhưng vẫn còn khá trẻ, nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường.
Đại tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu, lần lượt đệ tử đứng đầu các phái đứng ra đại diện tặng lễ vật chúc thọ cho Ân phu nhân.
Tiêu Mẫn Nguyên đứng ra trước, trên tay cầm một cái hộp hình chữ nhật được dát vàng, trong rất đẹp mắt khiến cho mọi người tò mò không biết bên trong đang chứa thứ gì.
"Đệ tử Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên kính chúc Ân phu nhân "thọ đồng tùng bách thiên niên bích, phẩm tự chi lan nhất vị thanh"."
(Nghĩa là: thọ như tùng bách ngàn năm biếc, đức tựa chi lan một đời trong.)
Ân Khâm Tiên thay mặt mẹ mình đi tới mở hộp vuông ra xem, bên trong là một nhân sâm lớn chiếm gần hết chỗ trong hộp.
Tiêu Mẫn Nguyên nói:"đây là nhân sâm quý năm trăm năm mới có một cái, được tông chủ của đệ tử cất giữ rất cẩn thận, nay có dịp xin tặng lại cho Ân phu nhân dùng để bồi bổ, nhân sâm này có thể chữa được bách bệnh, còn có thể làm cho người dùng nó trẻ hơn khá nhiều."
Hoàng Thanh Thanh thấy thế liền ghé sát tai Triệu Hinh Tịnh nói nhỏ:"Âu Dương tông chủ lần này chơi lớn quá."
Mọi người đứng bên dưới cũng thán phục.
Ân phu nhân ngồi phía trên nở nụ cười, nói:"vậy thì đa tạ Âu Dương tông chủ đã có lòng, món lễ vật này ta xin nhận."
Ân Khâm Tiên nhận lấy hộp nhân sâm, đưa cho Vân Hoằng đem cất.
Tới lượt Triệu Trác Lãng và Hoàng Thanh Thanh đứng ra, trên tay mỗi người cầm một thứ gì đó, cả hai đồng thanh nói.
"Đệ tử Hắc Địa Cung Triệu Trác Lãng!"
"Đệ tử Hắc Địa Cung Hoàng Thanh Thanh!"
"Xin kính chúc Ân phu nhân "tuế số bát tuần nhân vị lão, gia truyền thiên tải phúc vô biên"."
(Nghĩa là: tám mươi tuổi đời người vẫn trẻ, ngàn năm gia tộc phúc vô biên.)
Trên tay của Triệu Trác Lãng là một cái hộp vuông nhỏ, Ân Khâm Tiên mở ra xem thử, bên trong là một viên ngọc lam lấp lánh.
Triệu Trác Lãng nói:"đây là Minh Lam Châu, để theo bên người có thể làm giảm mệt mỏi, u phiền, còn có thể giúp cho người dùng nó luôn có cảm giác dễ chịu, thoải mái."
Mặc Chiêu ghé sát tai Lãnh Mạch Thần nói nhỏ:"đúng là một viên ngọc tốt."
Hoàng Thanh Thanh cầm trên tay một cuộn giấy đưa cho Ân Khâm Tiên, nói:"đây là tranh ta đặc biệt vẽ cho Ân phu nhân, mong là người sẽ thích."
Ân Khâm Tiên nhận lấy cuộn giấy, mở ra xem lập tức khiến mọi người trầm trồ, tranh vẽ Ân phu nhân quả thật rất giống, phải nói là cực kì đẹp.
Ân phu nhân gật đầu mỉm cười nói:"tranh của Hoàng nữ hiệp quả thật rất đẹp, ta rất thích! Đa tạ lòng tốt của Hắc Địa Cung, món lễ vật này ta xin nhận."
Người cuối cùng đứng ra tặng lễ vật là Phùng Đình Phong, hai tay hắn đang nâng một vật gì đó khá nặng, trên vật này được che một tấm vải.
"Đệ tử Liên Đăng Phái Phùng Đình Phong, xin kính chúc Ân phu nhân "bát tuần thả hiến bàn đào thụy, tứ đại đồng chiêm bảo vật huy"."
(Nghĩa là: tám mươi vẫn ngời viên ngọc thọ, bốn đời cùng ngộp ánh hào quang.)
Mọi người rất trông chờ xem món lễ vật của Liên Đăng Phái là gì, Ân Khâm Tiên vén tấm vải ra, trước mắt mọi người là một con phượng hoàng được làm bằng vàng ròng, hai mắt của nó còn được đính hai viên ngọc đỏ, nhìn rất uy phong.
Nhìn thấy được màn này mọi người đều kinh ngạc bàn tán xôn xao, Ân phu nhân cũng đứng dậy nhìn cho kỹ món lễ vật này.
Mặc Chiêu đứng khoanh tay trước ngực, nói:"xem ra Liên Đăng Phái chúng ta lần này chơi lớn nhất."
Phùng Dã ngồi bên dưới vẻ mặt có hơi kiêu ngạo như không có gì bất ngờ.
Phùng Đình Phong kiêu ngạo nói:"đây là hỏa phượng hoàng trong truyền thuyết, trên đời chỉ có độc nhất một con, thật tiếc là nó chẳng có tác dụng chữa bệnh hay làm giảm mệt mỏi gì cả, mong là Ân phu nhân sẽ không chê món lễ vật này."
Ân phu nhân mừng rỡ lập tức trả lời:"sao ta lại có thể chê chứ? Phùng chưởng môn như vậy là quá có lòng rồi, xin đa tạ! Vậy món quà này ta xin nhận lấy."
Ân Khâm Tiên nhận lấy lễ vật đưa cho thuộc hạ đem cất.
Hoàng Thanh Thanh nói:"không hổ là Liên Đăng Phái, cái gì cũng chơi trội hơn người khác."
Triệu Trác Lãng trả lời:"như thế mới đứng đầu được tứ đại phái từ trước đến giờ, ta cũng không có gì ngạc nhiên lắm."
Hoàng Thanh Thanh bĩu môi, nói:"còn nói dối, khi nãy ta thấy mồm của huynh là há ra to nhất đấy."
Triệu Trác Lãng hơi xấu hổ, trả lời:"muội đừng có nói quá như vậy chứ?"
"Ta có nói quá khi nào? Sự thật là thế mà." Hoàng Thanh Thanh cãi lại.
Triệu Trác Lãng bó tay, nói:"ta không nói với muội nữa, im lặng được rồi!"
"Xí! Huynh nói không lại ta thì có."