Chương 45: Trốn đi

Hắn làm vậy không thấy quá đáng sao? Như vậy thì cô sao có thể chịu đựng được...

“Ân ~”

Một tiếng rêи ɾỉ, Lạc Nhan Vũ cảm thấy như bị giật điện không tự chủ mà nghênh đón cao trào. Tiểu huyệt phun ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠. Tất cả đều bị nam nhân cấp nuốt xuống...

Lúc Lạc Nhan Vũ đang còn tình loạn ý mê, Sở Diêm Đình đã đem nàng ôm lên.

- Vũ vũ thoải mái sao, nhưng vẫn chưa tận hứng a…

Vừa dứt lời, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đã trực tiếp đâm vào tiểu huyệt.

Cả người Lạc Nhan Vũ hoàn toàn dựa vago ngực Sở Diêm Đình, cô cảm thấy dường như mình sắp chết tới nơi rồi.

Rõ ràng tiểu huyệt còn trong kɧoáı ©ảʍ cao trào, hắn lại không nói một rằng liền đem côn ŧᏂịŧ cắm vô, điên cuồng thao lộng…

Nhưng Sở Diêm Đình nào có để ý, hắn bắt lấy cánh mông trắng nõn, đâm thật mạnh bắt nó đón ý nói hùa theo tốc độ của mình.

“Vũ Vũ…”

Hắn kêu tên cô, trong lòng tràn đầy thỏa mãn…

Một đường thao trở lại phòng khách, lúc này Sở Diêm Đình mới đem cô đặt xuống sô pha. Một đường lại đây, chỗ kết hợp của hai người cơ hồ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng thành từng giọt đứt quãng rơi xuống đất, tới tận phòng khách cũng không hề ngừng lại...

Đặt Lạc Nhan Vũ lên sô pha xong, Sở Diêm Đình liền như điên mà tăng tốc độ thao lộng.

Cảm giác này quá mức quen thuộc.

Nháy mắt Lạc Nhan Vũ liền biết hắn sắp bắn tinh…

“Diêm Đình…” Lạc Nhan Vũ kêu một tiếng.

Cô vừa kêu ra, Sở Diêm Đình cũng hướng tới chỗ sâu nhất thao tiến, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trực tiếp không ngừng từ mã mắt phun ra tưới cho tiểu huyệt no căng đến tràn đầy....

Lạc Nhan Vũ cảm giác được bụng mình trướng căng, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Ngươi là chó sao?

- Ta là sói

- Ngươi là chó.

- Gâu!

“…”

Lạc Nhan Vũ bật cười, cô biết, chỉ cần chính mình muốn, hắn cái gì đều sẽ đáp ứng.

Ngày tiếp theo.

Sở phủ loạn thành một nồi cháo, hạ nhân không ngừng đi đến Sở Diêm Đình báo cáo. Nhưng mà Sở Diêm Đình vừa nghe bọn họ nói, lửa giận trong lòng liền bay lên vài phân.

Chính là, Lạc Nhan Vũ bỗng nhiên mất tích! Toàn bộ Y thị đều không tìm thấy cô!

Thậm chí, cô chạy trốn lúc nào cô cũng không biết.

Từ từ…

Đại não nam nhân đột nhiên nhớ tới cái gì....

_____

Sáng sớm, Lạc Nhan Vũ nhân lúc Sở Diêm Đình đang chìm vào giấc ngủ liền đi dọc theo đường từ sân ra cổng để tránh camera rồi thành công chuồn khỏi Sở phủ. Ngoài ra, cô còn lấy ít tiền của Sở Diêm Đình để bắt taxi a.

Tại sao lại làm vậy? Lí do chính là cô muốn đi xem Cố Trạch Ngôn! Cho dù hắn muốn cưới nữ nhân khác, nhưng trong lòng, côn vẫn muốn đi gặp hắn... (Lạy chúa bả bị khùng. Mô phậc! Haizzz >_< )

Chẳng sợ cô dâu không phải là cô, để cô đứng ở nơi xa nhìn là tốt rồi... ("-_-)

Ở trong khách sạn xa hoa của Y thị.

Lạc Nhan Vũ cẩn thận tiến vào. Cô đang nghĩ làm thế nào để có thể đi vào một cách bí mật nhất, để đứng vào một góc an tĩnh nhìn Cố Trạch Ngôn kết hôn.

Nhưng ông trời lại không thuận ý cô. Cô vừa bước vào trong nháy mắt liền có người chú ý đến. Mà người kia không ai khác lại là Cố Trạch Ngôn.

Trên hành lang khách sạn.

Lạc Nhan Vũ biết có người đi theo phía sau cô, không dám hành động thiếu suy nghĩ một mạch đi về phía trước nhưng mà đi đến cuối hành lang…

Nam nhân tiến lên, giữ chặt tay cô, lôi kéo, bắt cô xoay người lại, trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng ngực.

“Tiểu Vũ… Ngươi quả nhiên sẽ đến.” Giọng Cố Trạch Ngôn run lên.